Chương 45: (Vô Đề)

Khi trở lại Cục Cảnh Sát, hai cảnh sát nộp bản ghi chép cho cấp trên rồi lại lấy chuyện này ra để tán gẫu.

"Giày có thể mê hoặc lòng người, đây là tình tiết vụ án trong câu chuyện giả tưởng à, tôi thấy cô bé kia xem phim truyền hình nhiều quá rồi."

Vụ án này thật quá thảm, nhưng mọi người chỉ cảm thấy Cao Tư tiên sinh biến thái, hơn nữa còn là tên biến thái nghiện chân.

Vì vậy nên chẳng ai tin chuyện này là do đôi giày này gây ra.

"Mấy người đang nói chuyện gì đấy?" Thạch Chính vừa đi vào liền nghe thấy mọi người đang bàn tán, thuận miệng hỏi một câu.

"Anh Thạch đến rồi à."

Có người mở miệng chào hỏi, sau đó nói:

"Anh chờ một chút, tôi đi lấy tài liệu cho anh."

Lần này Thạch Chính tới đây là muốn lấy một vài tư liệu cần thiết.

"Chúng tôi đang nói về vụ án xảy ra hai ngày trước. Tên hung thủ tên Cao Tư kia quả thực chính là thằng biến thái, hắn chặt đứt chân của con gái nhà người ta vì chúng đẹp đấy."

Nói đến đây, mọi người không khỏi liên tưởng đến cảnh tượng khi đó, trong bụng lại thấy nhộn nhạo.

Tên Cao Tư đó đúng là không còn là con người!

"Nghe nói những người còn lại đều do vị Cố tiểu thư kia cứu ra, có thể nói Cố tiểu thư này rất lợi hại. Nhưng cô ấy lại nói đôi giày kia có thể mê hoặc lòng người, còn nói cái gì mà nếu không tìm thấy đôi giày thì sau này sẽ còn những vụ án tương tự xảy ra."

Người nói chuyện không tin, chỉ khịt mũi coi thường, ánh ta nói:

"Tôi thấy cái cô họ Cố đó xem nhiều tiểu thuyết giả tưởng quá thôi."

"Cố tiểu thư? Có phải cô ấy tên là Cố Mông không?" Thạch Chính vội hỏi.

Những người khác nhìn về phía anh, có chút tò mò nói:

"Đúng vậy, tên là Cố Mông. Sao thế, anh Thạch biết cô ấy à?"

Nghe vậy, biểu cảm Thạch Chính nghiêm túc nói:

"Tôi thấy các anh nên tin lời cô ấy nói, hơn nữa còn nên mau chóng tìm được đôi giày. Bằng không, lời cô ấy nói sẽ thật sự xảy ra đấy."

……

"Anh Thạch, anh mà cũng tin mấy chuyện như thế sao?" Có người cười hỏi.

Thạch Chính lắc đầu, nói:

"Đây không phải lời nói vô căn cứ đâu, đây là sự thật. Các cậu nên điều tra xem đôi giày đó ở đâu. Dù có thế nào thì nó cũng là vật chứng quan trọng của vụ án, cũng không nên để người khác nhặt mất."

Lời này không sai, trên thực tế người Cục Cảnh Sát đã đang tìm kiếm đôi giày.

Cũng may, công viên có camera, các cảnh sát dựa vào đoạn băng theo dõi thấy sau khi trực thăng rơi xuống đã có người nhặt đôi giày đi mất.

Các cảnh sát không dám trì hoãn, rất nhanh tìm thấy thông tin của người đó.

Nhưng khi họ đến nhà người nọ thì đã muộn.Người nhặt đôi giày kia đi chính là một nữ sinh trung học, những cô gái trẻ chính là đối tượng khó cưỡng lại sức hút của đôi giày nhất.

Ngay từ giây phút đầu tiên khi nhìn thấy nó, cô bé này như bị ma nhập, không tự chủ được mà nhặt nó về.

Cha mẹ của cô gái cảm thấy hai ngày nay con gái mình có rất lạ, tự nhiên thích trốn trong phòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!