Trên cửa lớn dày nặng không có hoa văn tinh xảo mà là một con vật khổng lồ có 3 đầu.
Dưới chân con vật giẫm lên ngọn lửa, nó ngẩng ba cái đầu cuả mình thật cao, trông giống chó săn nhưng hung hãn hơn nhiều, toát lên cảm giác lạnh lẽo.
Nó nhe hàm răng trắng ởn, đôi mắt đỏ rực nhìn về phía những vị khách mới đến với vẻ căm tức lại có sự uy nghiêm khiến người đối diện chẳng dám nhìn thẳng.
Đây là cái gì?
Cố Phạn đứng ở trước cửa con vật to lớn trên cánh cửa, bị thứ này nhìn cảm giác như có điềm xấu khiến cậu lui một bước theo bản năng.
Ba cái đầu…… Chó Ba Đầu ở Địa Ngục?
Là một học sinh trung học, Cố Phạn cũng từng xem khá nhiều loại sách từ trong nước đến nước ngoài, trong đó có đọc qua phần miêu tả Chó Ba Đầu canh cửa Địa ngục của Phương Tây.
Truyền thuyết kể rằng Chó Ba Đầu canh cửa Địa ngục, hình tượng cũng là hung ác âm ngoan khiến người khác bất khả xâm phạm.
Bởi vậy Chó Ba Đầu chính là tượng trưng cho Địa Ngục.
Hiện tại, cửa lớn nhà Cao Tư tiên sinh lại có hình con vật này, rốt cuộc là ý gì?
Cố Phạn khẽ nhíu mày, người bình thường sẽ vẽ hình này lên cửa nhà mình sao, đây chẳng phải đang ám chỉ nơi này chính là địa ngục!
"Cái cửa sắt này có gì đẹp à?"
Cố Nguyệt thấy cậu nhìn chằm chằm cửa lớn mà ngẩn ra liền liếc nhìn một cái, sau đó bị dọa sợ, nói:
"Chỗ này…… Chỗ này vẽ cái quái gì thế này? Trông đáng sợ quá."
"Chó Ba Đầu canh cửa Địa ngục đấy, Nguyệt Nguyệt chưa từng nghe qua sao?" Bên cạnh truyền đến một thanh âm, Cố Nguyệt quay đầu thấy người đó lập tức liền cười, chào hỏi: Á Á.
Người đến là bạn thân của Cố Nguyệt
- Chu Á Á.
Hai người chơi thân với nhau từ tiểu học đến giờ, tình cảm rất tốt.
Thư mời bữa tiệc này cũng là của Chu Á Á cho Cố Nguyệt.
Chu Á Á nắm lấy tay Cố Nguyệt, ngẩng đầu nhìn cánh cổng, nói:
"Đây là Chó Ba Đầu, nghe nói nó là chó canh cửa Địa Ngục. Cao Tư tiên sinh cũng thật trẻ con, vậy mà cũng tin mấy thứ này…… Nhưng mà thứ này vẽ thật quá, mình nhìn cũng thấy nổi cả da gà đây này."
Hai cô gái đều không thích con vật hung hãn này, nói vài câu liền không thèm để ý nữa, kéo tay nhau đi vào.
Nhưng Cố Phạn vẫn đứng lại cau mày thắc mắc hồi lâu, đến tận khi Cố Nguyệt gọi cậu một tiếng.
Đến đây! Cố Phạn vội vàng đuổi theo, cũng vứt cái cảm giác quái lạ này ra sau đầu.
Cánh cổng lâu đài cổ đại mở rộng ra, bên trong đèn sáng như ban ngày, y hương tấn ảnh*.
Đại sảnh vang lên âm nhạc du dương, người tham gia tụm năm tụm ba nói chuyện với nhau, không khí thật hài hòa.
*'Y hương tấn cảnh' là một thành ngữ, y = y phục, hương = hương thơm, tấn = mái tóc, cảnh = bóng dáng, miêu tả sự lộng lẫy đẹp đẽ của phục sức trên người, cũng có ý ám chỉ phụ nữ hoặc chỉ những thứ hay thấy ở những yến hội xa hoa), ăn uống linh đình,...
Cố Phạn tiến vào liền ngẩng đầu nhìn thoáng qua, phòng khách này thật đồ sộ, trần nhà treo dàn đèn chùm hết sức lộng lẫy.
Mà trên bốn vách tường không vẽ những bức tranh đẹp đẽ mà là một câu chuyện cổ tích.
《Cô bé lọ lem 》?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!