"…… Ở trong một tiểu khu bỏ hoang phía nam thành phố, các cảnh sát phát hiện một thi thể…… Qua chứng thực, người này chính là Hoàng Hùng - hung thủ của vụ án hành hạ người đến chết vào 4 năm trước……"
Đã chẳng còn ai nhớ tới vụ án 4 năm trước nữa, có chăng cũng chỉ là người ở tiểu khu đó còn nhớ mà thôi.
Lúc ấy, vụ án này khiến người ta sợ hãi không thôi, vì chưa bắt được hung thủ nên cư dân ở đây cũng do lo sợ mà chuyển đi hết.
Hung thủ chết ở nơi hắn đã từng giết người, thậm chí cách chết lại giống hệt cách mà lão ta từng làm với nạn nhân, việc này không khỏi khiến trí tưởng tượng của người ta bay xa.
Còn có người nói chắc như đinh đóng cột là lão bị hồn ma của người bị hại quay về sát hại.
Đương nhiên chẳng ai tin lời này, chỉ cười trừ cho qua.
Nhưng chẳng ai ngờ đây lại chính là chân tướng.
Phùng Dịch nhịn không được cảm thán
"Những người này sao có thể tưởng tượng ra chính người bị hại làm. Khoảng cách đến chân tướng chỉ có một bước, đáng tiếc bọn họ lại không tin."
Án này phá xong, Thạch Chính cũng coi như thở phào nhẹ nhõm vì đã gỡ được gút mắc trong lòng bấy lâu nay.
Cốc cốc cốc!
Cửa văn phòng bị ai đó gõ vang lên, đám Thạch Chính quay đầu lại liền thấy một thiếu niên đứng ở cửa, tuy rằng mặc một bộ giáo phục nhưng biểu cảm của cậu ta lại rất ngổ ngáo.
Thiếu niên đi thẳng đến cạnh Vương Tuấn
- đồng nghiệp của Thạch Chính, cũng không biết cậu ta thì thầm gì đó với Vương Tuấn mà anh ta đột nhiên tức giận, cầm văn kiện trên tay đập cậu.
Biến đi!
Thiếu niên né tránh, ngả ngớn nói
"Thái độ của nhân viên chính phủ mấy người với dân thường chúng tôi luôn như vậy à? Ghế gớm quá đấy, vậy mà còn đánh người."
Cậu ta phủi phủi quần áo, nói
"Tôi rất muốn hỏi chú tôi xem cái tòa án này còn thu nhận mấy dạng cặn bã này nữa sao đấy."
Nghe vậy, Vương Tuấn lại càng thêm phẫn nộ, giây tiếp theo liền đứng dậy trông có vẻ thật sự muốn đánh nhau, lại được các đồng nghiệp nhanh tay gàn lại.
Thạch Chính nhíu nhíu mày, Vương Tuấn tính tình xúc động dễ giận nhưng tuyệt đối không phải người không nói đạo lý.
Chắc chắn cậu thanh niên này đã nói gì đó nên anh ta mới tức giận như vậy.
Ơ? Ánh mắt liếc phía sau cậu thanh niên, anh liền chớp mắt rồi không tự chủ mà 'ơ' một tiếng.
Xoạt!
Thạch Chính đột nhiên đứng dậy, biểu cảm trên mặt trở nên khó coi, ánh mắt nhìn cậu thanh niên cũng cực kì quái dị.
Anh đứng dậy quá mạnh tạo nên tiếng kéo ghế rất to, tức khắc thu hút ánh mắt mọi người.
Thiếu niên quay đầu nhìn qua, thứ trên người cậu ta cũng nhìn lại.
Sắc mặt của Thạch Chính trắng bệch trong nháy mắt, vội vàng dời tầm mắt đi chỗ khác.
Anh làm sao vậy? Phùng Dịch thấy anh có điều khác lạ nên hỏi Bị ốm à?
Thạch Chính ngồi xuống, ho nhẹ một tiếng, nói
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!