Sau khi Thạch Chính rời đi, Cố Mông cũng không ở lại quán cà phê lâu.
Khi chuẩn bị đi cô còn để ý thấy đồ uống của người ta không giống mình nên cố ý gọi một phần, nhấm nháp hương vị xong liền quyết định về sau không bao giờ chạm vào cái thứ gọi là Cà phê này nữa.
Trà sữa uống ngon hơn nhiều!
Cô nhịn không được cảm thán, không rõ vì sao người ta cứ thích ngược đãi bản thân như thế, đồ ngọt thì không uống lại đi uống thứ đắng ngắt này.
Tần Vi Vi đi bên cạnh cô, hỏi
"Cố tiểu thư, bây giờ chúng ta đi đâu?"
Nghe vậy, Cố Mông trả lời
"Chúng ta đến phố đồ cổ, ta thấy trên mạng nói là muốn mua mấy thứ đồ cổ thì qua khu đó. Mua cho hai người hai khối ngọc làm nhà, miễn cho mẹ con hai người phải ngủ vạ vật."
Nghe vậy, trong lòng Tần Vi Vi có chút cảm động, vội cảm ơn
"Cảm ơn cô, Cố tiểu thư."
Đối với lời cảm tạ của chị, Cố Mông cắn ống hút vẫy vẫy tay, cũng không để việc này trong lòng.
Phố đồ cổ tọa lạc ở phía nam thành phố S, mặt trời ban trưa thật chói chang, nhưng nơi này lại vẫn cứ chen chúc, người che ô, người thì không cứ chen lấn qua nhau, xa xa nhìn lại chỉ thấy toàn người là người.
Ánh mắt của Cố Mông không để ý đến các sạp hàng hai bên đường, liếc mắt một cái liền nhìn mấy cái này là thật hay giả rồi.
Mấy đồ bày trên sạp này chẳng có cái nào là hàng thật cả.
Khi đi đến một cái sạp, Cố Mông dừng bước chân, sau đó ngồi xổm xuống.
"Tiểu thư muốn mua cái gì?" Ông chủ đội một cái mũ rơm to đùng lập tức nhiệt tình thét to, nhìn gương mặt khô gầy không chút ánh sáng của Cố Mông cũng không lộ ra ánh nhìn kì quái nào.
Cố Mông duỗi tay nhặt lấy hai miếng ngọc vỡ, thật sự chính là ngọc vỡ rải rác đây một miếng bé kia một miếng lớn, miếng to nhất cũng chỉ bằng ngón tay út, các mảnh khác cũng chẳng khác bột phấn là bao.
Thấy cô vậy mà lại coi trọng miếng ngọc vỡ này, trong mắt ông chủ hàng liền hiện lên một tia kinh dị, lại nói
"Tiểu thư, ánh mắt cô thật tốt, đây chính ngọc lục bảo phỉ thúy tốt nhất đấy, đáng tiếc là bị vỡ không thì cũng là một miếng ngọc đẹp."
Sau lời thổi phồng của ông ta, Cố Mông nheo mắt lại vì nắng chiếu vào, thuận miệng nói Là giả.
Ông chủ than một tiếng giống như vịt bị bóp cổ, sau một lúc lâu, ông ta ngồi lại trên ghế cầm quạt hương bồ, nói
"Thật không ngờ tiểu thư cũng là người sành sỏi đấy."
Cố Mông không nói gì, chỉ cúi đầu chọn hai mảnh vỡ tương đối hoàn chình, nơi này cũng chỉ có hai miếng này có thể dùng được.
Cô nói
"Hai miếng này bao nhiêu tiền?"
Ông chủ nhìn cô một cái, xòe năm ngón tay, nói 500 tệ.
Cố Mông khẽ gật đầu, cầm Alipay thanh toán 500 tệ cho ông ta.
Thấy cô dứt khoát như vậy lại khiến ông chủ có chút kinh ngạc, bắt đầu hoài nghi khối ngọc này có phải là hàng tốt hay không, chẳng lẽ là ông nhìn lầm?
Bên cạnh có người không nhịn được, nói
"Cô bé à, đây là hai cục đá dởm hơn nữa lại còn vỡ nát, căn bản là không đáng giá 500 tệ, em đừng bị lừa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!