Chương 31: (Vô Đề)

Phòng ngủ được người hầu trong nhà quét dọn sạch sẽ, khăn trải giường cùng vỏ chăn đều thay mới, nằm lên vẫn còn ngửi thấy mùi nước giặt.

Cố Mông cầm một cái khăn nhỏ bằng nhung gấp 2 3 cái thành một cái tổ rồi đặt ở trên bàn.

Con chim tước vẫn luôn ăn vạ được đặt lên chiếc khăn đó.

Lông nó xoã tung, bụng tròn xoe hệt như một qua bóng bằng bông, nhất là khi nó rụt cổ lại.

Cố Mông duỗi tay chọc chọc nó hai cái, sau đó tự chui vào ổ chăn, cả người thoải mái mà thở dài.

Một cái đầu thò qua, Cố Mông chớp chớp mắt nhìn thẳng vào đôi mắt đen tròn xoe.

Tên này có đôi mắt khá xinh đẹp, tròn xoe, chỉ là đáy mắt màu xanh đen khiến cho người ta cảm thấy âm lãnh, ngoan độc.

Nữ quỷ duỗi tay muốn bế nó lại, sợ hãi nó quấy rầy Cố Mông, nhưng đứa bé này thật sự nghịch ngợm, cả người bay tới bay lui giữa không trung rồi cười khanh khách.

Cố Mông mới nhớ tới, hai con quỷ này còn không có chỗ ở, cũng không thể để họ nhìn mình ngủ mãi được.

Lúc này, cô liền sực nhớ đến cái vòng của Hoàng đại sư chính là làm từ xương của bọn họ mài giũa thành, bọn họ ở trong đó còn có thể dưỡng hồn.

Tiếc là khi Cố Mông chạm vào nó đã thấy chán ghét mùi máu tanh tưởi toát ra liền trực tiếp bóp nát.

Cho nên hiện tại đôi mẹ con này vất vưởng không có chỗ dung thân.

Cố Mông trở mình, nói

"Ngày mai để tôi tìm xem có miếng ngọc nào để cho các người trú tạm không nhé."

Ngọc dưỡng nhân, cái cách nói này cũng có thể áp dụng với quỷ, chỉ cần xử lý một chút là sinh khí trong miếng ngọc sẽ có công dụng tương tự như linh khí đối với quỷ, có thể dưỡng hồn.

"Cảm ơn cô, Cố tiểu thư."

Nữ quỷ vội vàng nói lời cảm tạ, cực kì cảm kích.

Cố Mông lười nhác ngáp một cái, mơ màng hỏi

"Còn chưa hỏi tên chị là gì đâu."

Nghe vậy, nữ quỷ trầm mặc một chút, chị nói

"Tôi tên là Tần Vi Vi."

Cố Mông à một tiếng, nhìn tiểu quỷ từ giữa không trung bay xuống, cô vương tay ra, tên nhóc lập tức bám lấy.

Trong mắt nhịn không được mang theo vài phần ý cười, Cố Mông hỏi

"Đứa này thì sao? Tên nó là gì."

Cái này, Tần Vi Vi lại càng thêm trầm mặc, sau một lúc lâu chị mới khó khăn nói

"Đứa bé…… Nó chưa có tên."

Cố Mông ngẩng đầu nhìn chị.

Tần Vi Vi cười khổ, chị vươn tay bé đứa trẻ, vuốt ve đầu của nó.

Đứa nhỏ này nhìn gương mặt có lẽ giống mẹ, lớn lên sẽ đẹp trai lắm đây, lúc cười mắt nó cong lên giống hệt Tần Vi Vi như đúc.

"Khi tôi chết, nó còn chưa ra đời."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!