Nhà họ Cố ở trong một tiểu khu nổi tiếng ở thành phố S, nơi này được người ta gọi là khu nhà giàu, y như tên gọi những người ở đâu đều là những kẻ có tiền.
Đang là tháng tám, trong tiểu khu có hoa quế nở rộ, những đóa hoa nhỏ màu vàng kim yếu ớt bám ở đầu cành chỉ cần gió thổi qua là có thể ngửi mùi hương say lòng người.
Cố Mông mở cửa sổ ra, hương hoa quế nương theo gió lạnh thổi vào, nhưng lại bị mùi nước hoa trong xe đánh bay.
Phong cảnh trong tiểu khu rất đẹp, có thảm thực vật xanh tốt, cây cối xung quanh còn đậu đầy chim chóc, đủ màu đủ loại.
Phạch phạch phạch!
Một con chim tước trên trán có một nhúm lông vàng sà xuống, trực tiếp đậu ở trên tay Cố Mông.
Con chim này người ta cho ăn đến mức béo tròn, nhìn trông giống hệt cục bông màu vàng.
Cha Cố thấy cảnh này liền có chút kinh ngạc, nhịn không được nói
"Chim chóc ở khu này con nào con nấy khôn như ranh, người cho nó ăn mà nó còn không thèm để ý vậy mà lại coi con như người thân vậy."
Giọng điệu của cha Cố đầy sự hâm mộ, ông không có sức chống cự với loại chim xinh đẹp này.
Cố Mông cúi đầu nhìn chú chim tước lông xù này, loại này sinh vật có một sự thân thiết theo bản năng khi gặp cố, cô đem nó thả đi mà nó còn không chịu đi, lại còn lăn lộn trong tay cô.
Cố Mông ……
Mày ăn vạ à?
Dạo gần đây đến chim cũng biết ăn vạ nữa sao? Sao tự nhiên nằm đây không chịu đi?
Đuổi không đi, Cố Mông chỉ có thể đem nó mang về.
Khi từ trong xe bước ra, cô nhịn không được híp mắt, ánh mặt trời chói lọi khiến mắt cô có hơi nhức.
Người hầu trong nhà là dì Trương đi ra, vội nói
"Ông chủ, bà chủ, hai cô về ạ!"
Cha Cố vừa đi vào, vừa hỏi
"Chị Trương, Cố Phạn gần đây có khỏe không? Đêm có trốn không về không?"
Cố Phạn là con của ông và Triệu Dĩnh sinh ra sau khi kết hôn, cũng chính là em trai cùng cha khác mẹ của Cố Mông.
"Cậu chủ ngoan lắm, rất nghe lời."
Dì Trương vừa thấy cha Cố phụ nói Cố Phạn không tốt, vội vàng giải thích.
So với Cố Nguyệt hay làm bộ là tịch hay Cố Mông nóng tính, Cố Phạn kia quả thực chính là một tiểu thiên sứ.
Cậu vẫn đang học cấp 3, dáng người cao gầy, tóc tai bồng bềnh mang theo vẻ đẹp của thiếu niên thanh xuân.
Quan trọng là tính tình của cậu rất tốt, lúc nào cũng cười ha ha.
Ban đầu, khi Cố Mông nghe cha Cố nói mình có một em trai nữa, còn tưởng rằng nó khiến người ta ghét như Cố Nguyệt.
Nhưng gặp được cô mới phát hiện, đứa em trai này rất tốt tính mà không khiến người ta ghét bỏ.
"Chị cả, chị, sao chị lại thành ra thế này?" Thấy Cố Mông, Cố Phạn một câu buột miệng thốt ra, nhưng rất nhanh đã bưng kín miệng mình, cười lấy lòng nói
"Nhưng mà chị có thành bộ dạng nào thì cũng vẫn xinh đẹp, thật đấy!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!