Tuy nói là trời đã sáng, nhưng là toàn bộ thôn vẫn cực kì yên tĩnh, người dân trong thôn vẫn đi lại nhưng không hề nghe thấy tiếng gà kêu, chó sủa gì hết.
Người dân trong thôn mặc nhưng bộ quần áo đặc trưng, từng tốp cứ mỗi lần đi qua cửa nhà họ là lại liếc vào, dáng vẻ rất tò mò.
Hai thiếu nữ đứng gần nhau ánh mắt nhìn đám người Hổ Tử đầy vẻ tham lam rồi nhìn nhau cười rộ lên.
Thẩm Cường chớp chớp mắt, nói
"Đám người trong thôn này xinh đẹp thật đấy."
Ít nhất thì cặp nam nữ trước là như vậy mỗi người đều rất xuất sắc, nam tuấn nữ tiếu, đặc biệt là những cô gái trẻ đó, cặp đùi trắng nõn lộ đúng là làm người ta hít thở không thông.
Diêm La từ trong phòng đi ra, Thẩm Cường hỏi
"Lão đại, người đó thế nào rồi?"
Vừa nói anh vừa hất cắm hướng vào trong phòng, muốn hỏi thăm tình trạng của người nằm trong đấy.
"Tình huống đã ổn định, tim đập cũng bình thường." Diêm La nói.
Tình trạng của người này tốt đến bất thường, rõ ràng tối qua hít thở yếu ớt như sắp chết đến nơi vậy. Bị thương đến mức đó mà vẫn thở được thì đúng là bất bình thường.
Thẩm Cường ha một tiếng, nói
"Lại nói tên khỉ gió này là nam hay nữ không biết. Tên này cũng may mắn quá đi, nếu không gặp chúng ta trong rừng, xem chừng hắn ta đã không còn mạng?"
Diêm La giọng điệu bình tĩnh nói Đó là một cô gái.
"Là con gái á, con gái…… Cô gái?" Thẩm Cường khϊế͙p͙ đảm.
Diêm La gật đầu, duỗi tay lấy ra một thứ, nói
"Cô ấy là sinh viên năm hai của Học viện mỹ thuật Tác La thành phố S, tên là Cố ʍôиɠ."
Thứ đó chính là thẻ sinh viên, vừa mở ra liền thấy bên trêи dán một tấm ảnh, dưới đó là tên Cố ʍôиɠ.
"Thì ra vẫn còn là sinh viên……" Hổ Tử liếc thoáng qua.
Trêи ảnh chụp cô gái buộc tóc đuôi ngựa, cả người nhìn qua rất âm trầm.
Thẩm Cường nghi hoặc nói
"Sao sinh viên tự nhiên lại mò tới đây?"
Ai biết……
Diêm La ngẩng đầu nhìn không trung, nhịn không được nhíu mày.
Không trung là sương mù mờ ảo, mặt trời bị lớp mà xám trắng này ngăn ở ngoài nên một chút ánh sáng và độ ấm cũng không chiếu tới đây, trước tầm mắt chỉ đặc một mà sương.
Có cảm giác thật dị thường.
Ngón tay Diêm La vô thức vân vê vào nhau, đây là thói quen của anh.
"Các anh dậy rồi à, ăn cơm trước đi!" Cửa truyền đến giọng nói, anh quay đầu lại, thấy Lê Ngọc từ bên ngoài đi vào, trong tay bưng một cái khay, bên trêи đặt đồ ăn.
Ở phía sau cô ấy còn có hai cô gái cũng đang bưng đồ ăn đến.
Hai cô đều cực kì xinh đẹp, ăn mặc váy ngắn, đôi chân trắng trẻo yểu điệu, ngực lộ ra như ẩn như hiện khiến tim người ta đập nhanh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!