Vì bị phim truyền hình tiêm nhiễm nên cô biết con số này khổng lồ đến cỡ nào.
Không thấy trên TV người ta vì mấy trăm triệu mà tranh nhau đến chết đi sống lại, vậy mà một mình cô lại có nhiều như thế.
Sau khi tiêu hóa hết những con số này, Cố Mông liền có chút hưng phấn, cô nói
"Vậy là con có thể mua thật nhiều gà nướng rồi!"
Cha Cố ……
Tức khắc, ông có chút dở khóc dở cười, trong lòng thầm kêu đúng là cái đồ trẻ con.
Xoa xoa đầu Cố Mông, trong mắt cha Cố tràn đầy sự từ ái, lại mang theo vài phần bi thương, ông nói
"Con có 15% cổ phần ở Tề thị, còn có 20% cổ phần ở Hoành Nghiệp. Từ khi con 10 tuổi, mỗi năm tiền lãi đều gửi vào thẻ, mười năm tích cóp không có bằng đấy mới là lạ ấy."
Dù là Tề thị hay là tập đoàn Hoành Nghiệp của Cố gia thì chúng đều là công ty lớn nổi tiếng lừng lẫy ở thành phố S, mà Cố Mông đều có không ít cổ phần ở hai nhà, mỗi năm tiền hoa hồng thu được đều không nhỏ.
Số cổ phần này chính là tài sản mẹ ruột chuyển cho Cố Mông trước khi bà ấy qua đời.
Đột nhiên phất nhanh như thế, Cố Mông vui vẻ cũng chẳng được mấy hồi, ngoài ăn uống ra cô chẳng có hứng thú với việc gì, nói cách khác chính là không có việc gì cần tiêu tiền.
Cầm một gói snack khoai đi đến bên cửa sổ, Cố Mông nhìn thoáng qua bên ngoài, quả nhiên thấy bà lão đang ngồi ở cửa ngách.
Sau đó cô lại chuyển ánh mắt, ở không xa bà cụ lại xuất hiện một bóng dáng cao lớn.
Người và quỷ khác biệt, bà lão đã lớn tuổi như vậy mà con quỷ kia vẫn luôn bên cạnh bà ấy, điều này sẽ gây ra tình trạng xấu đối với thân thể bà, cho nên anh ta đứng cách xa bà ấy một đoạn rồi lặng lẽ nhìn bà.
Cố Mông cắn khoai, có chút không hiểu được một người một quỷ này.
Bà lão chờ một người từ khi trẻ đến khi về già vẫn cứ chờ mà con quỷ kia cũng không biết đã canh giữ bên bà ấy bao lâu rồi.
Một người một quỷ này, khoảng cách thoạt nhìn chỉ trong gang tấc, trên thực tế lại cách nhau cả một lạch trời, đó là khoảng cách giữ sự sống và cái chết.
Đây là tình yêu sao?
Cố Mông không hiểu, nhưng trong lòng lại tự nhiên có cảm giác xúc động.
Hả? Trong lòng đột nhiên vừa động, Cố Mông quay đầu tới một phương hướng nhìn lại, sau đó nhịn không được nhíu nhíu mày.
Ở đằng sau bà lão xuất hiện ba người, một người dáng gầy khô quắt, một người dáng béo tròn như quả bóng căng hơi, người thứ ba còn lại đang ngồi trên xe lăn.
Lúc này, thanh niên ngồi xe lăn đang nhìn bóng lưng của bà lão với cặp mắt oán độc.
"Tôi đã gặp con quỷ đó ở đây, con quỷ kia luôn ở bên cạnh bà lão kia!" Hắn hung tợn nói, nhìn bà lão một cách độc ác.
Hắn đã ghi thù trên người bà ta, ngày đó nếu không phải đụng vào bà già này thì làm gì có chuyện gì xảy ra? Chân của anh ta cũng không có vấn đề.
Hoàng đại sư vuốt ve Quỷ Châu trên cổ tay, trước tiên ông ta nhìn bà cụ một cái, vừa nhìn đã thấy trên người bà ấy tràn ngập tử khí, bà lão này không sống được bao lâu nữa rồi.
Bất quá, ông ta không hứng thú với một bà lão sắp chết mà muốn tìm con quỷ kia thôi.
Ánh mắt đảo quanh nhìn tứ phía, vừa đảo qua một chỗ nào đó, ánh mắt của Hoàng đại sư đột nhiên quay lại, ánh mắt vẩn đục lóe sáng.
Bóng dáng cao lớn đúng dưới tán cây, bóng cây che chắn thân hình của anh ta khiến hắn như bóng ma dưới tán cây dó.
Anh ra mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn thời dân quốc, kiểu ăn mặc này rất dễ nhận biết, nhưng người đi qua lại không ai phát hiện được anh ta.
Hoàng đại sư híp mắt, ông ta không phải loại người có thiên phú khai thiên nhãn, thấy không rõ lắm những thứ yêu ma quỷ quái, nhưng có thể thấy một bóng đen mờ mờ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!