Thật sự đã rất lâu rồi Hứa Tâm Như không có một giấc ngủ yên bình, cứ ngủ là cô lại mơ thấy những chuyện ở thôn Lê gia, sau đó lại bị ác mộng làm cho bừng tỉnh.
Nhưng đêm nay lại khác, cô vừa đặt lưng xuống đã ngủ say, như là thiếp đi, cũng không có gặp ác mộng, ngủ một giấc siêu chất lượng.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, cô chỉ cảm thấy cả người sảng khoái, không còn cảm thấy suy yếu vô lực, tinh thần hoàn toàn khác.
Thấy cô như vậy, cha mẹ Hứa thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó ánh mắt nhìn Cố Mông cũng thay đổi, thấy thế nào cũng đều cảm thấy cả người Cố Mông đều tràn ngập một cảm giác thần bí.
Cha Cố thật ra cũng cảm thấy kỳ quái, hỏi Cố Mông
"Sao cháu lại biết mấy thứ này? Không phải cháu bị mất trí nhớ sao?"
"Cháu tự nhiên biết vậy thôi."
Cố Mông nói như thể đương nhiên, nói
"Dù sao muốn biết, sẽ biết."
Cha Cố ……
Ông nghĩ có phải do mình quá quan tâm con của mình không mà hình như mình chẳng hiểu Cố Mông chút nào.
Trong kí ức của ông, con bé luôn có dáng vẻ hung dữ khó gần.
Cố Mông nhìn tình trạng của Hứa Tâm Như, nói
"Mang bùa An thần bên ngườ, sau đó đi ra ngoài phơi nắng nhiều một chút. Âm khí ở thôn Lê quá nặng, trên người cậu cũng xâm nhiễm không ít âm khí, nếu không sớm tiêu trừ, âm khí ngấm vào xương cốt sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe."
Hứa Tâm Như nắm chặt tay, nói
"Gần đây mình cảm thấy tay chân rất lạnh leõ, có phải do âm khí không?"
Thân thể cô vẫn luôn rất khỏe, vậy mà sau khi từ thôn Lê gia về thì tay chân vẫn luôn lạnh băng.
Bên ngoài rõ ràng nắng nóng nhưng tay chân cô vẫn lạnh.
Cố Mông gật đầu, xem như đồng thuận với cách nói của cô, nói
"Âm khí á, ảnh hưởng của nó nói lớn không lớn, nói nhỏ cúng không nhỏ, thậm chí còn ảnh hưởng đến vận may của một người đấy."
Nghe vậy, mẹ Hứa quay đầu nhìn thoáng qua mặt trời chói chang ở bên ngoài, hứng thú bừng bừng mở miệng nói
"Mẹ thấy hôm nay nắng rất đẹp, phía sau kia chính là hoa viên, chúng ta tiện thể đi phơi nắng nhé."
Bệnh viện này có lịch sử lâu đời, được xây từ thời Dân quốc, sau lại sửa chữa lại mở rộng, đến bây giờ đã là bệnh viện lớn nhất tỉnh Y, danh tiếng rất lớn.
Phong cảnh ở đây thật không tồi, bởi vì có viện điều dưỡng, lại có một khuôn viên rộng lớn để tản bộ.
Trong hoa viên cây xanh rợp bóng, kể cả trời đang vào hè nhưng trong hoa viên vẫn mát mẻ cực kỳ, có thể so với phòng điều hòa bởi vậy đảo cũng không ít người ở chỗ này đi bộ.
Trên đường đi, đám Cố Mông thấy không ít người ngồi dưới tán đại thụ tán gẫu hoặc là mấy ông cụ chơi cờ tướng.
Một đám người còn cầm trong tay cái quạt hương bồ rõ to, nhìn qua thoải mái thật sự.
"Nơi này phong cảnh thật đúng là không tồi, không khí cũng trong lành." Mẹ Hứa nhịn không được khen một câu.
Bọn họ một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi, Cố Mông ngồi ở ghế trên, có vụn nắng xuyên qua tán lá rọi xuống, cô duỗi tay vuốt ve, nhưng đương nhiên là không bắt được.
"Chị Lưu, chị ở bệnh viện lâu rồi, chị có biết Trường Dung trong miệng của bà Thẩm là ai không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!