Đúng giờ trưa đám người Cố ʍôиɠ liền rời khỏi thôn Lê gia, khi đi cô còn không quên cầm theo chiếc đèn lồng treo ở cửa, trêи cán đèn trắng tinh có treo sợi tua rua phất phơ trong gió.
"Em cầm theo đèn lồng ở đây đi làm gì?"
Diêm La hỏi.
Cố ʍôиɠ bám vào cánh tay của anh để anh bế lên, mới nói
"Tôi chỉ muốn để cô ấy thấy rõ ràng xem thôn Lê gia này diệt vong như thế nào."
Đám người thôn Lê gia nhìn nhưng người ngoại lai này, ánh mắt hoàn toàn không thể gọi là thoải mái, đó là ánh mắt tham lam, thèm nhỏ dãi không có mang theo một chút độ ấm nào, ánh mắt lạnh băng như đang nhìn súc vật sắp bị làm thịt vậy.
—— bọn họ hoàn toàn biến mình thành quái vật chân chính rồi.
Trong thôn chỉ có Lê Hạ là ngoại lệ, trêи người anh ta không có độ ấm của con người nhưng ít ra trong mắt anh ta vẫn còn ánh sáng.
Cái này cho anh.
Cố ʍôиɠ duỗi tay đưa qua một thứ.
Lê Hạ cúi đầu nhìn thoáng qua, hỏi Chuông?
Cố ʍôиɠ cười nói
"Người của thôn các người dù tôi không làm gì các người cũng sẽ tự mình hủy diệt. Thứ giết các người chính là những người bị giết lấy xương làm đèn lồng được treo đầy trong thôn đó."
Đôi mắt xinh đẹp của cô nhìn anh ta chăm chú, nhẹ giọng nói
"Mà những cái đèn lồng đó đã trói buộc hồn phách của bọn họ, bọn họ ở đèn lồng ngày qua ngày cảm nhận cái chết của chính mình. Sớm hay muộn cũng có một ngày, bọn họ thoát ra báo thù các người."
Nói tới đây, Cố ʍôиɠ nhịn không được cười một chút, cô cảm thấy hứng thú nói
"Cũng không biết quỷ chân chính với cái dạng quỷ nửa mùa như mấy người ai sẽ lợi hại hơn, tôi thực sự có chút tò mò."
Lê Hạ thật sâu hít vào một hơi, anh hỏi
"Vậy chuông cô cho tôi này là có ích lợi gì?"
Cố ʍôиɠ nói
"Đây là Chuông Linh Hồn, nó có thể đánh thứ các oan hồn vất vưởng ở đây. Tôi giao nó cho anh thả bọn họ thả ra hay không là lựa chọn của anh."
…… Tôi biết rồi.
Sau một lúc lâu trầm mặc, Lê Hạ mở miệng nói, anh ta nhìn đám người Cố ʍôиɠ, nói
"Tôi thật lòng xin lỗi về những chuyện các người đã gặp phải ở thôn Lê gia."
"Xin lỗi có ích lợi gì? Nếu thật sự cảm thấy có lỗi, sao các người không chết đi?" Người nói chuyện chính là Hứa Tâm Như, cô nàng sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt mang theo vài phần điên cuồng.
Diêm La nhìn thoáng qua, nghĩ thầm ba đứa này lúc về nên đưa đi khám tâm thần, đều có chút không bình thường.
Tiễn đám người Cố ʍôиɠ đi, Lê Hạ xoay người trở về.
Các thôn dân thấy anh trở về, biểu tình lập tức liền có chút biến hóa, nhưng không phải là biểu cảm tốt lành gì.
Có người thậm chí còn nhổ xuống đất, nói để cho tất cả mọi người đều nghe thấy
"Có người á, giả mù sa mưa, rõ ràng giống chúng ta mà lại cố tình ra dáng thánh thiện, thật là khiến người ta buồn nôn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!