Chương 14: (Vô Đề)

Lê Hạ huyên thuyên rất nhiều về chuyện cũ của thôn bọn họ rằng nơi đây đã từng phồn hoa như thế nào.

Ở dưới ánh sáng không quá chói chang, làn da anh ta thoạt nhìn trắng đến mức có chút trong suốt, dưới làn da có thể nhìn thấy máu đang chảy, nhưng họ biết đây không phải là máu nữa rồi.

"Anh đang nói gì với cô Cố vậy?"

Không biết từ khi nào Lê Ngọc đã dựa ở cửa, ánh mắt bình tĩnh nhìn qua.

Lê Hạ cười một chút, anh rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói

"Anh đang cùng cô Cố ôn lại chuyện cũ, thôn Lê gia của chúng ta cũng coi như đã từng là đại gia tộc, anh không muốn người đời không còn biết gì về chúng ta."

Ít nhất, có một người biết đã từng một gia tộc như vậy từng xuất hiện, bọn họ chế tác đèn lồng tinh xảo, bọn họ đã từng phục vụ hoàng cung, chỉ cần có một người nhớ rõ là tốt lắm rồi.

Cố ʍôиɠ cười nói với Lê Ngọc

"Anh trai cô nói đèn lồng cô làm đẹp lắm, là nhân tài bậc nhất trong thôn."

Nghe vậy, Lê Ngọc cực kì không vui, còn nhịn không được dẩu môi cười lạnh một chút, cô ta nói

"Làm đèn lồng đẹp thì sao? Bề ngoài xấu xí thì cũng chẳng ai thèm để ý!"

Cố ʍôиɠ nghi hoặc nhìn cô ta.

Lê Ngọc lại là không hề nhiều lời, quay đầu nói với Lê Hạ  

"Anh, những người như cô Cố và chúng ta không cùng một đường, ở trong mắt bọn họ, chúng ta chính là quái vật uống máu ăn thịt người thôi. Bây giờ cô ấy không ra tay vì thân thể bị thương nặng nên không chắc chắn giết chết được chúng ta. Anh cứ quang quẩn ở đây không sợ bị bọn họ giết à?"

Nghe vậy, nét mặt của Lê Hạ nháy mắt có chút ảm đạm, anh ta đứng dậy cười với đám người Cố ʍôиɠ rồi xoay người rời đi.

Cố ʍôиɠ ngồi ở trêи băng ghế nhỏ nhìn bóng dáng anh ta như suy tư gì đó.

"Cái người tên Lê Hạ nhìn giống như người tốt, nhưng ai mà biết được trêи tay hắn dính máu bao nhiều người cơ chứ?" Nói đến đây Hổ Tử nhịn không được phỉ nhổ.

Cố ʍôиɠ đôi mắt cũng không chớp mắt nói

"Anh không giết người, trêи tay anh ta không có huyết tinh khí, trêи người cũng không có ác nghiệt."

Đám người Hổ Tử nghi hoặc nhìn về phía cô, cô lại không nói chuyện này nữa, ngược lại ngẩng đầu nhìn không trung một cái, nói

"Các người xem, thôn này có thật nhiều đèn lồng, nếu chỗ đèn lồng này mà được châm lên nhất định rất đẹp."

Phòng ốc ở thôn Lê gia đều cách khá xa nhau nhưng lại nối với nhau bằng những sợi dây, trêи dây treo đầy đèn lồng, có lẽ những chiếc đèn lồng này mỗi năm đổi một lần nên thoạt nhìn rất mới.

Những người khác không biết tại sao Cố ʍôиɠ lại nhắc đến chuyện này, chỉ cảm thấy cô ấy vẫn còn là trẻ con, lúc này còn không quên ngắm đèn lồng.

"Có đôi khi cảm thấy Cố ʍôиɠ thực đáng sợ, có đôi khi lại cảm thấy cô ấy ngây thơ giống trẻ con vậy, lúc này còn nghĩ đến đèn lồng."

Thẩm Cường cùng Diêm La nhỏ giọng nói, nhịn không được thở dài

"Con người đúng là loài động vật khó hiểu."

Diêm La đang lau thanh dao găm của mình, nghe vậy khẳng định nói

"Đúng là bởi vì nhìn không thấu, cậu mới cảm thấy cô ấy đáng sợ."

Thẩm Cường ……

Câu này đúng là rất hợp lí, anh thật là nhìn không thấu suy nghĩ của cô gái trẻ này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!