Trong Rừng ăn thịt người đen thăm thẳm, theo lý mà nói, trong bóng tối vẫn có thể nhìn thấy các hình bóng mờ nhạt.
Nhưng nơi này lại khác, đó là bóng đêm chân chính, duỗi tay không thấy năm ngón tay, bất kể loại ánh sáng nào cũng không chiếu lọt, bao gồm cả đèn pin mà đám người Cố ʍôиɠ mang theo cũng không chiếu sáng nổi, thật giống như nơi này nuốt cả ánh sáng vậy.
Đèn lồng trong tay rõ ràng rất yếu ớt, nhưng lại chiếu sáng bón phía rất rõ ràng.
Mà đèn lồng được chế tác tinh mỹ tuyệt luân nhưng chỉ cần nghĩ đến bên trong nó là mỡ người thì dù đèn lồng có đẹp đến mấy cũng không khiến người ta hứng thú nổi, thậm chí làm người ta có chút chán ghét.
"Cái đèn lồng đúng là rất đẹp."
Cố ʍôиɠ nhìn trái phải cái đèn lồng một lượt, nhịn không được khen một câu.
Diêm La nói
"Nhìn vẻ ngoài của nó, ở thời cổ giống chỉ trong hoàng cung mới dùng, cho nên cũng được gọi là đèn cung đình."
Đèn cung đình hoa mỹ tinh xảo, bên trêи vẽ các hình vẽ đẹp đẽ trông đã thấy phú quý, xa hoa.
Thôn Lê gia lại có thể làm ra loại đèn lồng như vậy không thể không khiến người ta nghi ngờ.
"…… Lê Ngọc nói qua, tổ tông của bọn họ chuyên làm đèn lồng, người của thôn Lê gia trước kia có thể chính là chuyên làm đèn lồng cho hoàng cung." Diêm La suy đoán nói.
Cố ʍôиɠ đối với chuyện này cũng không cảm thấy hứng thú, lộ ra không quan tâm, nàng nói
"Thứ dầu thắp này…… Thật đáng tiếc cho một chiếc đèn lồng đẹp. Cần đèn này là dùng xương người khắc ra sao?"
Leng keng!
Đèn lồng trong tay Nhị Cẩu rơi trêи mặt đất, lớp giấy mỹ miều ở bên ngoài liền bị thiêu rụi.
"Xương…… Xương người?" Thanh âm của anh ta run run hỏi.
Cố ʍôиɠ gật đầu, duỗi tay nhẹ nhàng lướt qua cần đèn, như là đang an ủi cái gì, cô nói
"Hẳn là xương người, nếu là xương của động vật khác sẽ không có oán khí sâu như vậy."
"…… Con người và động vật khác nhau, chính là ở cảm xúc. Chủ nhân của khúc xương này lúc sinh thời hẳn là rất thống khổ, cho nên trêи xương cốt có oán khí sự không cam lòng của người ấy."
Thậm chí, trói buộc hồn phách cô ấy, làm cô ấy tránh thoát không được.
Xương cốt của đối phương bị làm thành đèn cung đình, cho nên linh hồn của cô ấy cũng bị trói buộc ở bên trong đèn lồng, vĩnh thế không được siêu sinh.
Nghe Cố ʍôиɠ nói như vậy, những người khác tức khắc không biết nên nói cái gì, trong tay xách theo đèn lồng quả thực cảm thấy nóng bỏng tay, hận không thể lập tức ném đi.
Đèn lồng này, thế mà lại làm từ xương người!
Ơ kìa?
Thẩm Cường biểu tình đột nhiên biến đổi, duỗi tay liền kéo Nhị Cẩu lại, cả kinh nói Đây là cái gì?
Nơi Nhị Cẩu đang đứng, đèn lồng cháy rụi, chỉ còn lại khung xương, dầu bên trong bị đổ hết ra đất để lại một vết dầu nhợt nhạt.
Mà lúc này, lại có những rễ cây nổi lên hút hết số dầu còn đọng trêи mặt đất.
Vù vù vù!
Bốn phía cây cối ở đong đưa, như là có gió nổi lên.
Cánh rừng cây cối chỉ có cành không có lá, giống như là đã chết héo. Cành cây của chúng vươn về tứ phía một cách ngang tàng, lúc này lay động lên, nhìn qua giống như là quái vật đang giương nanh múa vuốt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!