Chương 10: (Vô Đề)

Thẩm Cường nhịn không được lùi ra cửa, thật sâu hít vào một hơi, lúc này mới cảm thấy thoải mái chút, cuối cùng cũng không còn cảm giác buồn nôn.

"Dầu thắp mà bọn họ nói, chính là…… mỡ người?"

Ngữ khí của anh hơi nghẹn lại hỏi.

Bây giờ nghĩ lại anh liền cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái.

Trêи mặt đất ngoài các mảnh thi thể còn có vài chiếc đèn lồng đặt trêи bàn, bên trong ngoài bấc đèn còn có mỡ người đọng lại.

Biểu cảm Diêm La không có gì biến hóa, anh quét mắt một vòng quanh phòng, thấy trêи vách tường treo một thanh rìu. Trêи rìu thượng có vết máu loang lổ, cán nhuộm màu đen âm trầm, không biết thứ này bên trêи đã nhiễm bao nhiêu máu tươi, trải qua thời gian lắng đọng lại, từ đỏ tươi biến thành đen nhánh.

Diêm La nhìn thoáng qua  vô số bài vị trong từ đường, trong lòng có cảm giác không hợp lí.

Bài vị trêи án bày biện chỉnh tề, hơn nữa được lau dọn rất sạch sẽ, làm người ta cảm thấy bọn họ thật sự kính trọng tổ tiên, nhưng nếu thật sự kính trọng thì sao lại điều chế mỡ người ở đây, hơn nữa còn để những thi thể không còn hình dạng ban đầu này vứt lung tung trêи sàn, hành động này không hề có sự tôn kính nào.

Lão đại…… Thẩm Cường kêu một tiếng.

Diêm La xoay người lại, duỗi tay cầm lấy một cái đèn lồng, nói

"Chúng ta cũng đi vào Rừng ăn thịt người xem sao."

Cầm lấy đèn lồng anh liền cảm thấy có điểm không đúng, cần đèn màu trắng nhẵn mịn, được điêu khắc rất tinh tế. Lồng đèn lại càng tinh mỹ tuyệt luân, vẽ những hình ảnh đẹp đẽ, toàn bộ đèn lồng thoạt nhìn như là hàng thủ công mỹ nghệ tinh xảo.

Diêm La nhìn thoáng qua, thần sắc nơi đáy mắt trầm trầm.

Bọn họ mỗi người cầm một cái đèn lồng rời đi, sau khi châm lên, đèn liền tỏa ra ánh sáng dịu dàng.

"Đèn lồng này làm thật tinh xảo." Thẩm Cường có chút kinh ngạc, nhịn không được nhìn thêm 2 lần.

Diêm La cầm theo đèn lồng dẫn đầu đi ra ngoài, nói Đi thôi.

Bên ngoài sương trắng mờ mịt, nhìn xung quanh đều là mơ hồ không rõ, hơn nữa lại thật yên tĩnh, giống như không hề có vật sống ở đây vậy.

"Ơ? Phía trước có người?" Thẩm Cường đột nhiên lên tiếng, duỗi tay nắm chặt súng trong tay.

Chỗ đó có ánh sáng lóe lên, sau đó chiếu về phía bọn họ.

"Là lão đại! Lão đại!"

…… Là Hổ Tử. Thẩm Cường nhẹ nhàng thở ra.

Hạ đèn pin xuống, Hổ Tử chạy tới, Diêm La hỏi

"Sao cậu lại ở đây? Không phải bảo các cậu bảo vệ mấy người Cố ʍôиɠ sao?"

Nghe vậy, Hổ Tử trả lời nói

"Là Cố ʍôиɠ kêu em đến đây, em ấy nói những ác quỷ đó đã đi Rừng ăn thịt người, trong thôn hẳn là an toàn, chúng ta liền quay về…… Mọi người không biết đâu, cái cô Tô Văn kia vậy mà không phải người, thiếu chút nữa đã chém chết bọn em rồi."

"Cậu đâng nói về cái gì thế?"

Nhị cẩu hỏi,

Hổ Tử nói Mấy thứ đó đó……

Anh nói tóm tắt lại sự tình, nói

"May mà có Cố ʍôиɠ, bằng không chúng em đã thảm rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!