Dịch giả: nh0ckd255
Chu Minh Thuỵ, nay đã tự nhận mình là Klein, nghỉ ngơi nửa giờ mới chậm rãi hồi phục lại. Trong lúc đó hắn phát hiện mu bàn tay phải của mình có thêm bốn chấm đen, vừa đủ tạo nên một hình vuông nhỏ.
Bốn chấm đen này từ đậm chuyển nhạt, sau đó nhanh chóng biến mất. Nhưng Klein biết rõ là chúng nó vẫn núp trong cơ thể mình chờ đánh thức.
"Bốn chấm, hình vuông, chẳng lẽ là đối ứng với món chính được chia ra bốn góc? Sau này mình không cần phải chuẩn bị món chính nữa, mà cứ trực tiếp bước và dùng thần chú là được?" Klein suy đoán.
Điều này thoạt trông có vẻ không tệ, nhưng trên người bỗng có một thứ có lai lịch kỳ quái, khó mà biết rõ được luôn khiến người ta sợ hãi.
Lại nghĩ tới một phương thuật kỳ lạ trên Trái Đất lại có thể sinh ra được tác dụng ở nơi này, nhớ tới sự xuyên việt đầy kỳ quái trong khi đang ngủ, và cả thế giới sương xám thần bí, mê hoặc, không biết là đại diện cho cái gì, rồi những tiếng thì thầm luôn bồi hồi, vang vọng trong nghi thức, khiến người ta nghe mà suýt phát điên nữa, Klein bỗng rùng mình một cái trong cái tiết trời nóng bức cuối tháng sáu này.
Hắn từng nghe được một câu nói như thế này: Thứ cảm xúc cổ xưa nhất, lại mạnh mẽ nhất của con người chính là nỗi sợ hãi. Mà nỗi sợ hãi cổ xưa nhất, mạnh mẽ nhất lại là sợ hãi thứ không biết. Hiện giờ hắn hoàn toàn cảm nhận sâu sắc được sợ hãi tới từ những gì mình không biết.
Trước nay chưa từng có, không thể ngăn chặn. Hắn bỗng dâng trào cái cảm xúc đầy mãnh liệt là muốn tiếp xúc với lĩnh vực thần bí, hiểu biết nhiều hơn để loại bỏ cái không biết, chứ không thể chôn đầu xuống đất như đà điểu vờ như chả có chuyện gì xảy ra để mà trốn tránh.
Ánh nắng hừng hực chiếu ngoài cửa sổ, trải một tầng bụi vàng lên bàn học. Klein chăm chú nhìn chỗ đó như thể chạm được chút ấm áp và hy vọng.
Hắn khẽ thả lỏng đôi chút, lập tức cảm thấy mỏi mệt ùa tới như thuỷ triều.
Tối hôm qua không ngủ, ban nãy lại tiêu hao khiến mí mắt hắn nặng như đeo ngàn cân, không ngăn được mà rũ xuống.
Klein lắc đầu, giơ tay chống bàn, mặc kệ việc thu dọn bánh mì mạch đen ở bốn góc mà thất thểu đi tới trước giường tầng. Hắn vừa nằm xuống, vừa chạm vào gối thì đã ngủ mê mệt.
Ùng ục! Ùng ục!
Bị cơn đói đánh thức, Klein mở mắt, cảm thấy tinh thần rất sảng khoái.
Đầu vẫn còn đau.
Hắn day day thái dương, vùng người ngồi dậy, cảm thấy lúc này mình có thể ăn hết một con trâu.
Hắn vừa vuốt vuốt những nếp uốn trên quần áo, vừa quay trở lại chỗ bàn học, cầm chiếc đồng hồ bỏ túi màu trắng bạc có hoa văn hình dây kia.
Tạch!
Nắp bật ra, kim giây tí tách di chuyển.
"Mười hai giờ rưỡi, mình ngủ hơn ba tiếng đồng hồ..."
Klein nuốt nước miếng, bỏ đồng hồ vào trong túi của chiếc áo sợi đay.
Ở lục địa Bắc, mỗi một ngày cũng chia làm hai mươi tư giờ, mỗi giờ sáu mươi phút, mỗi phút sáu mươi giây. Còn việc độ dài của mỗi giây liệu có bằng với giây ở Trái Đất không thì Klein không biết.
Với hắn mà nói, lúc này ngay cả những từ như thần bí học, nghi thức hay thế giới sương mù xám đều không thể tiến vào trong não, chuyện quan trọng nhất lúc này là ăn, là ăn!
Chỉ khi nào ăn no rồi mới có thể nghĩ cách!
Mới làm việc được!
Klein không chút do dự lấy bốn chiếc bánh mì mạch đen về từ bốn góc, phẩy đi tro bụi dính lên trên bánh, định lấy một cái trong số bốn cái bánh kia để làm món chính cho bữa trưa.
Vì quê nhà có tập tục là ăn đồ cúng sau khi thờ cúng xong, mà bốn chiếc bánh mì mạch đen này trông chả có gì đổi khác cả, với lại túi hắn hiện giờ chỉ còn năm đồng penny, nên hắn cảm thấy làm người thì nên tiết kiệm đôi chút.
Đương nhiên là cũng chịu sự ảnh hưởng từ mảnh vỡ ký ức và thói quen sinh hoạt của nguyên chủ.
Bởi vì khí gas quá đắt, mang ra chiếu sáng cũng khiến người ta xót của, nên hắn kéo bếp lò ra, bỏ thêm ít than đá. Hắn chạy tới chạy lui, chờ nước sôi.
Cái loại bánh mì mạch đen này mà ăn không thì nghẹn chắc luôn!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!