Chương 709: Người đàn ông đó

Dịch: 707DefenderOfJustice

Biên: Amon Luo Luo

***

707DefenderOfJustice: Giải thích địa danh một chút. Cầu Lớn (hay còn gọi Cầu Backlund) là một cây cầu khổng lồ bắc ngang sông Tussock, là khu vực có mật độ dân vô gia cư lớn nhất ở thành phố Backlund.

________

Emlyn nghiêng người tránh khỏi một con ma men đang chen lấn xô đẩy. Vừa nhíu mày phủi phủi bộ đồ trên người, anh ta vừa tiếp tục len vào quầy bar.

Trong suốt quá trình này, dù trông như thể Emlyn chẳng làm gì, nhưng khách uống rượu xung quanh hoàn toàn không chạm được vào một góc áo của anh ta.

Bởi bàn về tốc độ, tính nhanh nhạy hay độ thăng bằng và sự hòa hợp của cơ thể, anh ta đã đạt tới một trình độ đáng sợ.

Cuối cùng, Emlyn cũng đi đến trước quầy bar.

Anh ta đưa tay gõ lên mặt ván gỗ:

Ian đâu?

Nhân viên pha chế chỉ liếc anh ta một cái mà không thèm nói gì, tiếp tục cúi đầu lau ly thủy tinh.

… Emlyn sững sờ tại chỗ, tự hỏi chẳng lẽ mình đã làm sai bước nào nên mới không nhận được lời giải đáp. Nghĩ vậy, anh ta bỗng thẹn quá hóa giận, định bụng nắm cổ áo nhân viên pha chế lôi ra ngoài.

Song ngẫm lại và cho rằng hành động ấy rất mất phẩm giá của một quý ngài, anh ta đành dằn cảm xúc xuống. Nhìn quanh một hồi, anh ta nhận ra ai ai cũng đang uống rượu.

Nghĩ ngợi gì đó, Emlyn thăm dò:

"Một ly rượu vang đỏ Aurmir."

Nhân viên quầy bar chợt ngừng tay. Gã ngẩng lên, quan sát người đàn ông đẹp trai sở hữu mái tóc đen và đôi mắt đỏ rực bằng ánh nhìn kỳ quặc:

"Ở đây không có món đó."

Đây chính là loại rượu vang đỏ cao cấp nhất trên thế giới, giá của nó đắt đỏ đến chấn động lòng người!

Emlyn cũng không ngốc.

Từ ánh mắt của nhân viên pha chế, anh ta biết mình vừa gọi loại đồ uống không đúng nơi đúng chỗ. Cẩn thận suy ngẫm lại, anh ta cất tiếng:

"Một ly bia Southville."

5 penny. Cuối cùng nhân viên quầy bar cũng đặt khăn và ly xuống.

Emlyn lấy hẳn 1 saule tiền giấy ra:

Không cần thối.

Cảm ơn. Nhân viên pha chế chỉ sang trái,

"Ian ở Phòng Bài Số 1."

Emlyn lập tức mỉm cười, bỗng cảm thấy vui mừng và tự hào như thể mình vừa giải quyết được một nan đề. Anh ta không cầm ly bia Southville vừa mua mà đi thẳng vào Phòng Bài Số 1.

Cốc! Cốc! Cốc! Anh ta lịch sự gõ cửa phòng.

Mời vào. Một giọng nói hơi non nớt vọng ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!