Dịch: 707DefenderOfJustice
Biên: Amon Luo Luo
***
707DefenderOfJustice: đi cứu người hay đi tấu hài (part 3) =)))
________
Khoảnh khắc luồng khí thế áp bức nọ bay vụt qua giữa trời không, cơ hàm đang nhai của Anderson chợt dừng lại. Mãi tới khi đối phương đã rời xa, anh mới nuốt ực miếng thịt thỏ, nghiêng đầu nhìn Gehrman Sparrow:
"Con rồng mà anh bảo đấy à?"
Klein khẽ gật đầu, xác thực suy đoán của anh.
Anderson chầm chậm nhếch khóe miệng lên, lộ ra một nụ cười chẳng rõ là mếu hay khóc:
"Tôi còn tưởng ý anh là rồng vị thành niên, hoặc cùng lắm là mới trưởng thành thôi. Chứ cái con vừa bay qua thì… Chắc tôi chả làm thợ săn rồng nổi đâu, phân rồng thì có ấy."
Cảm giác áp bức do Bắc Vương mang tới đúng là cũng khá đáng sợ. So với thứ quái vật chắp ghép từ vô vàn xác chết có thể khiến lông tóc mọc dài hồi còn ở Tàu Tương Lai, nó mạnh hơn hẳn… Có lẽ ít nhất cũng phải Danh sách 4, đạt tiêu chuẩn Bán Thần… Klein tỉnh táo đưa ra phán đoán, chẳng lấy làm kinh hãi hay hoảng loạn dù chỉ một chút.
Hắn nhớ
"Chuyến hành trình của Grossell" ghi rất rõ, quý cô hải tặc đã sử dụng toàn bộ sức mạnh khi bị tập kích bởi Bắc Vương, nhờ đó cô trốn thoát thành công rồi mới gặp nhóm người được lãnh đạo bởi nhân vật chính, Grossell.
Mà hiển nhiên Edwina Edwards không phải Bán Thần, chỉ là Danh sách 5 thuộc đường tắt Độc Giả. Bên cạnh đó, vì cô đột ngột bị cuốn sách nuốt chửng, các món vật phẩm thần kỳ hay Vật Phong Ấn không tiện giữ lâu trên người đều bị cô bỏ lại phòng thuyền trưởng.
Có lẽ số công cụ hữu ích cô đang mang chỉ giới hạn ở một, hai cái là cùng.
Dưới hoàn cảnh như vậy mà cô vẫn chống trả được Bắc Vương và sống sót. So với người mới thăng cấp và đã điều chỉnh trang bị như mình, Klein tin bản thân sẽ không gặp trở ngại quá lớn.
Hơn nữa hắn còn kết nối với màn sương xám, có thể dùng Quyền Trượng Hải Thần để hưởng ứng!
Đây mới là nguyên nhân chính cho việc Klein dám trực tiếp xuyên vào sách sau khi xác nhận trạng thái trong lúc cầu nguyện của Danitz là bình thường.
Ừm, trông Bắc Vương không giống một Bán Thần thuộc đường tắt thông thường. Căn cứ vào lời của
"Trung Tướng Núi Băng", nó chỉ là một con quái vật mất khống chế đã tập hợp vô số đặc tính phi phàm lĩnh vực băng sương mà thôi.
Ở môi trường đặc thù thì có thể đặt trên cùng bàn cân với Bán Thần đấy, nhưng xét đến các khía cạnh khác thì nó thua xa… Với sức của mình, Edwina, Anderson, thêm những Người Phi Phàm từ nhóm nhân vật chính, ắt hẳn sẽ có cách thôi! Nếu thực sự bó tay thì mình vẫn còn Quyền Trượng Hải Thần cơ mà.
Mình không tin quyển sách này có thể chống lại vật phẩm phía trên sương xám. Nó mà khủng thế thì đã biểu hiện ra từ sớm rồi… Đứng bên đống lửa, Klein nhìn xuống Anderson và cười khẩy:
Ngươi sợ à?
Anderson ngẩn tò te, chợt nở nụ cười xán lạn:
"Có đâu nào. Trông anh tự tin thế cơ mà."
Dứt lời, anh quay sang nhìn Danitz. Thấy gã vẫn run lẩy bẩy và đang cố trấn định bản thân, anh bèn tặc lưỡi:
"Anh có biết thứ quan trọng nhất đối với một người đàn ông là gì không?"
Danitz chỉ vừa hít một hơi sâu, mới nghe thấy câu hỏi đó đã giật mình. Gã chụm ngón trỏ và ngón giữa của tay phải lại, chỉ chỉ xuống dưới.
Anderson chớp chớp mắt, cười ngoác miệng:
"…Đệch mịa, đúng là loại hải tặc thô thiển!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!