Dịch: 707DefenderOfJustice
Biên: Amon Luo Luo
***
707DefenderOfJustice: từ tuần này mình bận hơn nên tiến độ sẽ giãn ra nha~
_______
Sau khi bước lên boong và tiến vào trong khoang tàu, Klein đang định mở miệng nói gì thì đã bị Anderson Hood giành trước:
"Không phải đấy chứ… Nếu tôi mà là hành khách trên tàu, vừa trông qua đã thấy một nhà thám hiểm mới đắc tội"Bất Tử Vương
"ở đây, thì chắc cú là tôi đứng ngồi không yên luôn. Nếu không đi xin thuyền trưởng hay lái chính thuyết phục anh đổi sang tàu khác, chính tôi sẽ tự đổi sang ngồi tàu khác. Thế mà ngạc nhiên chưa, họ bình chân như vại ấy."
Tên này sắc sảo thật, chỉ với chút chi tiết nhỏ ấy mà cũng quan sát kỹ được… Đây chính là một Nhà m Mưu thực thụ ư?
Bình thường luôn tỏ ra lạc quan hề hước, thích thả mồm miệng đi chơi xa, nhưng thực tế lại lặng lẽ nắm bắt tình hình và chuẩn bị kỹ lưỡng… Vừa cầm chìa khóa mở cửa phòng, Klein vừa cân nhắc xem liệu con tàu này thực sự có vấn đề ở đâu không.
Bấy giờ, Anderson mới giơ tay khẽ vỗ lên mặt mình, gượng cười:
"Tôi ngộ ra rồi! Mới mấy tiếng chứ nhiêu đâu, chuyện mới chỉ đang lan truyền giữa bộ phận nhà thám hiểm với hải tặc, còn các du khách với thủy thủ vẫn chưa hay ra ngô ra khoai gì. Vả lại, ai biết mặt anh chắc chắn là người thạo tin tức chứ không phải người thường."
Quào, tự hỏi rồi tự trả lời luôn… Ngươi có biết thời gian là sinh mệnh không? Klein cà khịa hai câu rồi bước vào khoang hạng nhất.
Không phải hắn muốn hưởng thụ sự thoải mái mà là cần phải trông chừng Anderson Hood. Hắn không muốn tên
"Thợ Săn Xui Xẻo Nhất" này mang vận rủi đến cho tàu chở khách, nên mới bảo anh đặt một phòng ở khoang hạng nhất cho cả hai.
Sau khi xách vali da trong tay và đi tới trước cửa phòng ngủ chính, Klein trỏ vào phòng cho khách và phòng cho người hầu, nói với Anderson:
"Ngươi tự chọn một phòng đi."
Anderson sửng sốt mất hai giây, há hốc miệng:
"Sao anh quen với chuyện này thế…"
Đương nhiên, ta giàu kinh nghiệm chung đụng với thợ săn lắm. Nếu Danitz mà ở đây, ta đã chỉ định hắn dùng phòng người hầu rồi… Klein không trả lời, đi vào phòng ngủ chính.
Một giờ rưỡi, còi hơi vang lên, tàu khách khởi hành đúng giờ.
Treo áo khoác xong, Klein bước ra khỏi phòng ngủ chính với quần dài, áo sơ mi cùng gile. Tới phòng khách, hắn đưa mắt nhìn đường chân trời ngoài cửa sổ.
Gió thổi vi vu, sóng xanh dập dờn.
Đường nét gập ghềnh của Đảo Toscarter dần hiện ra từng chút một.
"Thế này thì không quan sát được toàn bộ tình hình rồi." Anderson bước tới, cười khì khì, "Anh chỉ đảm bảo được một hướng là không có vấn đề gì thôi, chứ Tàu Báo Tử mà xuất hiện từ hướng còn lại hoặc ngay đằng trước thì thôi đấy. Biện pháp tối ưu nhất vẫn là phải trèo lên đài quan sát.
Hehe, chắc chắn là sẽ có thuyền viên ở đó, nhưng thợ săn hay hải tặc thâm niên thì có cả trăm cách để lừa gạt cảm quan của họ!
"Klein quay người lại, hững hờ nói với Anderson Hood:"Nói hay lắm.
Giao việc đó cho ngươi đấy.Hở?
"Anderson ngơ ngác. Anh ta chợt tỉnh ngộ, ngạc nhiên truy vấn:"Anh không có cách quan sát khác à?
"Không có biện pháp quan sát tình hình thì sao mà đặt bẫy"Bất Tử Vươngđược?Không.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!