Dịch: 707DefenderOfJustice
Biên: Amon Luo Luo
***
Sợ Gehrman Sparrow đổi ý, Anderson vội nắm lấy tờ 5 saule, vô hình chung trong đầu tự tưởng tượng ra hình ảnh một suất thịt bò nướng trên lửa cháy xèo xèo bình thường, cùng một phần đồ uống cồn không hề chứa tí thuốc an thần nào.
Chà, thế mà tên này chấp nhận thật này.
Mình chỉ tùy tiện nói vậy để đóng vai, đồng thời muốn hắn phải hiểu rõ mượn tiền mình cũng không dễ, tránh khiến hắn lười đi săn hải tặc mà mượn cả đống tiền rồi về thẳng Biển Sương Mù thôi… Klein nhủ thầm.
Đối với hắn, tại một nơi đông đúc hải tặc thế này, dù có không xu dính túi thì cũng chẳng đời nào một thợ săn Danh sách 5 có thể chết đói hay phải ngủ bờ ngủ bụi được.
Hắn khẽ lắc đầu, đang định rời bến cảng, bỗng nghe thấy tiếng gọi cục mịch vang lên sau lưng:
Gehrman!
… Nghe ra giọng Frank Lee, Klein rùng mình một cái, cứng ngắc quay người lại.
Vị lái chính của Tàu Tương Lai – Chuyên Gia Độc Tố bị gán lệnh truy nã 7,000 bảng đang đứng bên mạn thuyền. Anh ta bắt hai tay trước miệng giống loa phóng thanh:
"Anh thường ở đâu nhất? Muốn viết thư cho anh thì gửi đến địa chỉ nào? Tôi hy vọng được chia sẻ kết quả nghiên cứu mới nhất với anh."
Nhưng ta không muốn biết… Chắc cú tên này chả có mấy người bạn, và mình dám cá hầu hết người hắn coi là bạn đều không thật sự coi hắn là bạn luôn… Ừm, tình cảm của
"Thượng Tướng Ánh Sao" vẫn nghiêng về phía Nữ Vương Thần Bí hơn là đặt ở Hội Tarot.
Để quang minh chính đại đào tạo một phản đồ bên cạnh cô ta, không—một nguồn thông tin, thì dùng hình phạt cấp Gehrman Sparrow này cũng có lợi cho việc cảnh cáo cô ta… Với bước đệm như thế, ngài Kẻ Khờ đưa ra hình phạt cũng là hợp lý, là lẽ đương nhiên… Klein suy nghĩ như bay, lấy giấy bút dùng để bói toán từ trong túi áo ra.
Hắn viết nghi thức triệu hồi người đưa tin của mình, cũng không quên điều kiện cần một xu vàng làm vật liệu.
Vèo một cái, Klein vung tay ném tờ giấy bay như phi tiêu về phía Frank Lee. Nó đáp gọn giữa lòng bàn tay anh ta.
Ngon! Frank Lee nhìn thông tin ghi trên tờ giấy, mừng rỡ vẫy tay.
Klein không trì hoãn thêm. Hắn cầm vali da, rời bến cảng và đi kiếm một nhà trọ.
Trong quá trình ấy, hắn đã định kiên quyết từ chối đề nghị ở chung quán trọ của Anderson, nhưng sau một hồi cân nhắc, hắn vẫn đồng ý.
Hắn sợ cái tên nhiễm vận đen này sẽ lại dính vào rắc rối, sẽ mang tai họa đến cho khách và người hầu quán trọ. Do đó, hắn quyết định sẽ giám sát anh ở khoảng cách gần, nếu vướng vào vấn đề gì sẽ dứt khoát xử luôn.
Đặt phòng xong, Anderson cầm chìa bước vào phòng mình.
Anh ngồi phịch xuống chiếc ghế bành, cảm tưởng mọi gánh nặng đều đã được tháo dỡ.
Sau khi rời khỏi vùng hải dương nguy hiểm kia, cuối cùng anh cũng cảm thấy mình đã quay về làm người, chẳng còn lo mỗi giờ mỗi phút đều có thể bất đắc kỳ tử.
Yên lặng thả trôi bản thân một lúc, Anderson Hoods chậm rãi đứng dậy. Anh cầm bình nước nóng bằng kim loại, lật tách thủy tinh lên, rót cho mình một cốc.
Anh nghĩ mình nên làm mới tinh thần, đi ghé mấy quán bar:
Ăn uống no say, tìm nhà tài trợ!
Đợi nước nóng nguội bớt, Anderson giơ cốc lên uống từng hớp một cách thoải mái.
Đột nhiên, anh ho sặc sụa, ho đến nỗi mặt mũi bắt đầu tím lịm.
Khục! Khục! Khục!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!