Dịch: 707DefenderOfJustice
Biên: Amon Luo Luo
***
Phía trên sương xám, bên trong cung điện được chống đỡ bởi những cột đá.
Mặt Trời Derrick nhanh chóng thuật lại chuyện mình vừa gặp cho ngài Kẻ Khờ.
Ám Thiên Sứ Sasrir… Dường như tên và danh hiệu của những vị Vua Thiên Sứ này đã bị cuốn trôi theo dòng chảy lịch sử rồi.
Nếu không được đám người nhóc Mặt Trời ở
"Vùng đất bị Thần bỏ rơi" phát hiện, hoặc giả như không phải do mình trực tiếp đụng mặt một ác linh cổ xưa được nghi là bản thân Hồng Thiên Sứ, thì có khi đến một Vua Thiên Sứ mình cũng chẳng biết ấy chứ.
Cùng lắm cũng chỉ được nghe qua về gia tộc Amon thôi, chứ đến tầng Kẻ Nghịch Thần thì chịu… Vị Ám Thiên Sứ này đang ở đâu nhỉ? Còn sống hay đã vẫn lạc rồi? Liệu Thần có còn là một trong những thành viên cao tầng nhất của Tường Vi Cứu Rỗi hay không?
Klein ngậm ngùi.
Sợ nhóc Mặt Trời sẽ nhân cơ hội hỏi thêm mấy thứ về phương diện này mà mình lại không trả lời được, Klein lập tức ngừng suy tư mà dựa vào thành ghế, thong dong đáp:
"Ngươi đã được giải thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm, bạn đồng hành của ngươi sẽ sớm tìm đến."
Dứt lời, hắn không hề cho nhóc Mặt Trời cơ hội dông dài, trực tiếp cắt đứt kết nối.
Còn về việc giải thích cho người khác tại sao nhóc Mặt Trời lại xuất hiện sự dị thường ấy, Klein chẳng buồn nhắc cậu nên bịa lý do kiểu gì.
Nếu đã biến mất một cách kỳ quái rồi xuất hiện trở lại một cách quỷ dị như thế, thì chẳng phải xảy ra các tình huống khó có thể lý giải chính là điều vô cùng bình thường sao?
Bấy giờ, Derrick hết sức cảm kích ngài Kẻ Khờ vì không hỏi thêm gì mình. Bởi cậu sợ sau khi thoát khỏi thị trấn Noon đã biến đổi kia, bản thân sẽ bị phơi bày trước màn đêm chí mạng hay đám quái vật trốn trong bóng tối.
Do vậy, cậu tha thiết hy vọng được chiếm lại quyền kiểm soát cơ thể hiện tại càng sớm càng tốt, để nhỡ gặp chuyện còn có thể phản ứng một cách hữu hiệu.
Nhưng nếu ngài Kẻ Khờ thật sự muốn hỏi tiếp, cậu vẫn sẽ nghiêm túc và kiên nhẫn giải thích lại tình hình tương ứng.
Khi ý thức quay về với cơ thể, Derrick nhanh chóng hồi phục các giác quan.
Cậu mở to mắt, trông thấy trước mặt là một cây nến cháy gần hết. Đốm lửa nhỏ nhoi bập bùng lay lắt trong gió.
Ngay sau đó, cậu phát hiện rằng Thủ Lĩnh đã đứng bên mình không biết tự bao giờ. Haim cao to và Joshua đeo găng tay đỏ thì cảnh giác đứng sau hai bước.
Họ nhìn thấy mình như thế được bao lâu rồi… Dù đã lựa được lý do khi ở trên sương xám, song Derrick vẫn cảm thấy chột dạ và âu lo.
Gương mặt nhăn nheo của Colin lạnh tanh.
Ông nhìn chòng chọc vào Derrick Berg, hỏi bằng tông giọng bình thường:
"Cậu vừa gặp chuyện gì?"
Derrick không trả lời ngay vì như thế trông rất giống như cậu đã bịa đặt sẵn một lời bao biện. Học theo mấy mánh lới mà ngài Người Treo Ngược dạy cho, cậu cố tình dừng một chút, vừa hồi tưởng vừa kể lại một cách thiếu rành mạch:
"Sau khi bước vào phòng hầm, tôi nhìn thấy tế đàn, tôi nghi đó là một tế đàn, nên định thử phân biệt các từ ngữ và ký hiệu còn sót lại trên đó. Tôi nhận ra có ba danh tự, một trong số đó là Thiên Sứ Vận Mệnh Ouroboros… Ngay khi ấy, ánh sáng từ đèn lồng tắt ngúm.
Đúng lúc tôi quay đầu lại, Haim và Joshua đã biến mất. Tôi tạo ra một nguồn sáng, bước ra khỏi hầm nhà để xem xét, lại phát hiện bên ngoài vẫn là…vẫn là thị trấn Noon, nhưng nhà nhà cùng nhau thắp nến sáng trưng, cứ…cứ như vẫn còn nhân loại sinh hoạt trong ấy vậy.
Tôi không dám rời khỏi ngôi nhà này nữa, lại quay trở vào hầm, thử làm lại những gì mình vừa làm. À, Thủ Lĩnh, trong thị trấn Noon nọ, các văn tự trên tế đàn rất hoàn chỉnh. Có tất cả ba ngôn ngữ, một là tiếng Cự Nhân, một là tiếng Cự Long, còn một loại tôi không biết.
Nhưng hai thứ tiếng trước đều biểu đạt cùng một ý nghĩa, chính là danh xưng và danh hiệu của ba vị Thiên Sứ, cùng với Tường Vi Cứu Rỗi…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!