Dịch: 707DefenderOfJustice
Biên: Amon Luo Luo
***
Không cảm thấy sự bất thường của Gehrman Sparrow, Frank Lee cười bồi thêm:
"Nãy tôi định ném ít hạt giống qua bên đó để hỗ trợ cho anh, mỗi tội xa quá, ném không tới."
Ném ít hạt giống lên Tàu Uất Kim Hương Đen á? Vùng biển này sót lại ảnh hưởng của Mẫu Thần Mặt Đất, sự việc phi phàm cùng lĩnh vực đều phát sinh dị biến, tấn công tất cả chứ không phân kẻ địch hay đồng minh… Mà nãy ta cũng ở trên Tàu Uất Kim Hương Đen… May mà ngươi vẫn chưa ném… Klein chợt nhớ tới tình trạng thê thảm trên Tàu Tương Lai trước đó, nhớ tới tên hải tặc mọc dưa hấu trên đầu đã chết.
Lúc hắn đang cân nhắc nên trả lời sao cho hợp với nhân cách Gehrman Sparrow, bỗng trông thấy Heath Doyle đứng trong bóng tối gần đó lộ diện, khom người nôn mửa.
Kẻ Không Máu thoạt nôn khan, sau đó đầu gối bủn rủn, quỳ sụp xuống boong tàu.
Ọe! Ọe!
Cuối cùng gã cũng nôn ra một bãi chất lỏng màu vàng xanh, trong đó còn chứa một khối thịt đã thối rữa phân nửa vẫn đang giật giật của con quái vật xám đen kia.
Ọe! Ọe! Ọe!
Heath Doyle liên tục nôn thêm mấy bãi như thế.
Dù hơi lợm giọng khi thấy cảnh ấy, song Klein vẫn cảm thấy yên tâm phần nào. Hắn vốn lo rằng Giám Mục Tường Vi Heath Doyle sẽ bị ô nhiễm do ăn phải thứ gì, nhưng trông thế kia thì có vẻ gã chỉ cách ly thứ mình đã nuốt chứ không thực sự tiêu hóa chúng.
Quả không hổ Giám Mục Tường Vi không bị điên… Klein thầm thở dài.
Đang định dời mắt khỏi bãi nôn kia, Klein chợt nghĩ ngay đến một chuyện:
Đói Khát Ngọ Nguậy đã được kích hoạt rồi, nhất định phải cho ăn một lần trong vòng một ngày, mà ở đây lại chẳng có kẻ ngoại lai, cũng không có tên khốn lý tưởng nào hết… Hải tặc đã chết cũng không được, dù có thể bạn đồng hành của họ không quan trọng chuyện thi thể, nhưng thứ Đói Khát Ngọ Nguậy muốn là cắn nuốt linh hồn cơ…
Không biết mấy khối thịt kia có thể dùng làm đồ ăn không nhỉ. Ít nhất chúng cũng chứa sức sống vô cùng dồi dào, là xác chết bị ảnh hưởng bởi khí thế của Mẫu Thần Mặt Đất... Nghĩ vậy, Klein tiến lên hai bước đứng cạnh Heath Doyle.
Hắn không chịu được việc phải nhìn thẳng vào mấy bãi nôn nên cố hết sức dõi mắt ra chỗ khác, nơi mặt biển mênh mông xa xăm phản chiếu ánh dương dưới mạn thuyền.
Rồi, hắn duỗi tay trái về phía mẩu thịt xám đen nọ.
Đói Khát Ngọ Nguậy nằm im lìm, không hề hé miệng.
Chắc nó không muốn ăn rồi… Giờ chỉ có thể miễn cưỡng dùng lúc phải đối đầu với nguy hiểm tiềm tàng vậy. Nếu gần hết ngày rồi vẫn không kiếm được đồ ăn phù hợp thì mình sẽ ném nó lên phía trên sương xám… Klein bất đắc dĩ thu tay về, ngước nhìn phòng thuyền trưởng.
Chiếc trâm ngực vàng trên áo
"Thượng Tướng Ánh Sao" lại lóe sáng và ngưng tụ một Oan hồn mặt trời, tịnh hóa nốt phần thịt xám đen mà Heath Doyle vừa ói ra.
Vị tướng quân hải tặc này không thay đổi sắc mặt hay biểu cảm, song vì có vẻ hơi mệt mỏi nên sắc tím trong tròng mắt cô trở nên rõ ràng hơn hẳn.
Sau khi xác nhận con thuyền sắp khởi hành tiếp, Klein không ở lại mà chuẩn bị về phòng thay bộ quần áo ướt nhẹp...
||||| Truyện đề cử:
Quấn Quýt Không Rời |||||
Anderson vừa mới nhìn hắn một cái đã lon ton lại gần, tò mò mở miệng.
Ngậm miệng! Klein cắt ngang.
Sự việc lần này đã khiến hắn đánh mất Khuy Măng Sét Cá Người, nên hắn càng thấy ngứa mắt tợn cái tên bị vận xui ám quẻ nào đó, suýt thì coi anh là đồ ăn cho Đói Khát Ngọ Nguậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!