Chương 659: Biến dị điên cuồng

Dịch: 707DefenderOfJustice

Biên: Amon Luo Luo

***

Ai đó đã mở cánh cửa sâu trong đại sảnh và đi ra sao? Một người hoặc sinh vật phi phàm nào đó bị mất khống chế ở gần đây chăng? Hơn nữa còn có khả năng hành động trong mơ?

Nghe Anderson kể xong, Klein bắt đầu phỏng đoán theo logic.

Giữa luồng suy nghĩ xoay như chong chóng, hắn bỗng nảy ra ý tưởng:

Có khi nào là chủ nhân của đôi mắt thần bí đã theo dõi mình và boong tàu không?

Khả thi lắm! Nếu người thần bí ấy vẫn luôn ở trên tàu và theo chúng ta vào vùng biển này suốt bấy lâu, thì đương nhiên đêm đến hắn cũng sẽ đi ngủ rồi xuất hiện ở thế giới mơ… Quý cô Ẩn Sĩ không biết tới sự tồn tại của hắn hay là ngầm cho phép hắn hành động vậy?

Hoặc vì có hắn là lá bài tẩy nên cô ta mới chấp thuận ủy thác của mình, không sợ vùng biển nguy hiểm này? Không, chẳng khẳng định được.

Ít nhất thì mình cũng không thể chắc chắn kẻ đã mở cánh cửa sâu trong đại sảnh rồi đi ra với người thần bí kia là một… Klein quan sát Anderson với ánh mắt sâu sắc, hỏi ngược lại:

Sao không giống?

Lúc Anderson vừa đề cập ban nãy, anh nghi ngờ kẻ mở cửa là thành viên của Tàu Tương Lai, nhưng sau đó thì cho rằng không giống lắm.

Anderson bật cười khanh khách:

"Ở trong mơ tôi đã gặp gỡ tất cả mọi người trên tàu rồi, xong nhận ra chẳng ai sở hữu năng lực tự do hành động trong thế giới ấy cả, ngoại trừ anh."

"Thật đáng tiếc, lúc ấy ta đang mở cửa ở bên ngoài." Klein thản nhiên đáp.

Anderson lắc đầu:

"Tôi biết mà, nên tôi có nghi ngờ anh đâu. Vùng biển này đâu đâu cũng nguy hiểm, đám quái vật khó mà tưởng tượng cũng hoạt động sôi nổi ở đây. Biết đâu kẻ mở cửa nọ chính là Cự Nhân đá lúc trước, hoặc một Cự Long mục rữa đã mơ về vô số kho báu chẳng hạn."

Nói xong, dựa vào bên mạn tàu ngắm nhìn biển khơi tắm trong ánh dương vàng rực, anh cười ranh mãnh: .

||||| Truyện đề cử:

Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||

"Tôi nhận thấy kể từ khi thoát khỏi con tàu đắm do cơn bão kia, vận rủi của tôi cũng giảm đi sương sương rồi. Haha, quả nhiên nó không cố định, cũng không vĩnh cửu mà.

Trông này, tôi đã thành công thoát khỏi hòn đảo ấy, và dù có gặp đủ thứ xui xẻo này kia thì vẫn chống đỡ được cho tới khi các người đến.

Ừm, đúng là tôi thu hút đám quái vật và khiến Cự Nhân đá kia xuất hiện, nhưng chẳng phải chúng ta đã giải quyết nó dễ như bỡn sao?

Vả lại, đã đi cùng tàu với tôi mấy giờ liền rồi mà vẫn chưa xảy ra chuyện gì cả, nghĩa là…

"Anderson chưa kịp dứt lời, Klein đã lạnh lùng chen vào:"Im miệng!"

Tên này không biết mặt càng nồi thì càng nên nói ít đi à? Mình chỉ muốn đánh bome hắn thôi! Nếu không phải kết quả bói toán ở trên sương xám cho thấy ngươi chưa bị biến dị, cũng không bị một cao thủ nào đó nhập vào người, thì ta đã dìm ngươi xuống đáy đại dương rồi.

Cũng phải… Danh sách 8 của đường tắt Thợ Săn tên là Kẻ Khiêu Khích, chắc hắn tiêu hóa dễ dàng lắm nhỉ… Từ tận đáy lòng, Klein cảm thấy trình độ khiêu khích của Anderson vượt xa Danitz.

Không mảy may tức giận, Anderson giơ tay lên cười khổ:

"Rồi, rồi, tôi im, tôi im là được chứ gì."

Thấy anh không cung cấp thêm manh mối gì về người đã mở cửa trong thế giới mơ, Klein trầm ngâm vài giây rồi bất ngờ quay người trở lại khoang tàu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!