Chương 657: Tù nhân và lính canh

Dịch: 707DefenderOfJustice

Biên: Amon Luo Luo

***

707DefenderOfJustice: mình sẽ cố gắng ra chương vào ngày chẵn \\٩(๑`^´๑)۶////

_________

Không thể nào, mình có đi đâu đâu… Rắc rối tự mọc cánh bay đến đây à? Klein nhe răng trợn mắt, lộ ra vẻ mặt hoàn toàn không phù hợp với nhân cách Gehrman Sparrow.

Hắn suýt hít một hơi sâu.

Nguyên nhân duy nhất hắn ngăn mình lại là vì hành động ấy có thể sẽ gây động tĩnh, khiến rắc rối phát hiện ra nơi hắn ẩn thân!

Không còn là một Kẻ Gác Đêm non nớt, Klein mau chóng quyết định. Hắn ngừng thở, chầm chậm đứng dậy và di chuyển đến bên cánh cửa song sắt mà không gây ra một tiếng động.

Hắn vừa nấp vừa lặng lẽ nhìn về phía phát ra tiếng bước chân.

Hắn cho rằng nếu trốn tránh đã không có tác dụng gì, vậy cần xác định rõ tình hình xung quanh mối nguy ấy để đưa ra lựa chọn tốt nhất!

Hai mặt trời nhỏ trong đôi mắt Klein tối đi.

Hắn chờ khoảng gần một phút thì nghe thấy tiếng bước chân ngày một nặng nề và rõ ràng. Theo sau là tiếng cửa sắt bị kéo mở đập vào tường vang lên ken két.

Thế rồi, trong tầm mắt hắn hiện ra một bóng dáng cao lớn ở bên phải hành lang.

Bóng người ấy cao gần hai mét rưỡi, mặc một bộ giáp toàn thân đen bóng. Cảm giác lạnh lẽo toát lên từ nó chân thực như thể một vị kỵ sĩ khổng lồ.

Trên người y mang vẻ kín đáo và trầm lặng như biển cả sâu thẳm. Nơi đôi mắt lập lòe hai đốm lửa phát ra màu đỏ thẫm.

Trong tay y là một thanh kiếm đen dài và rộng.

Két!

Y đẩy cánh cửa kim loại của một phòng giam rồi bước vào, lượn quanh như thể đang tìm thứ gì.

Móa… Đang kiếm tên tù nhân nào đó à? Thế thì sớm muộn gì chẳng tìm ra mình… Klein đắn đo trong chốc lát, không biết nên rời buồng giam để tìm lối thoát trước khi đối phương tìm đến, hay nấp lại và đột kích dứt điểm mục tiêu rồi tiếp tục chờ đến khi giấc mơ kết thúc.

Phán định xem mình còn bao nhiêu thì giờ để suy nghĩ, Klein nhanh chóng tháo dây gắn đá topaz trên cổ tay trái ra, bắt đầu tụng niệm bói toán với âm giọng mà có lẽ chỉ mình hắn nghe được.

"Kỵ sĩ vừa rồi rất mạnh."

Lặp lại bảy lần xong, Klein mở mắt nhìn thấy mặt đá topaz xoay thuận chiều kim đồng hồ với biên độ cực lớn và vận tốc rất nhanh.

Điều này đồng nghĩa với việc mục tiêu là một thực thể cực kỳ nguy hiểm!

Không chút do dự, cũng không có thời gian để do dự, Klein dùng năng lực phi phàm của Tên Hề, điều khiển cơ bắp sao cho mở cánh cửa kim loại ra mà không để lộ một tiếng động.

Rồi, nhân lúc kỵ sĩ mặc giáp đen kia tiến vào phòng giam khác, hắn nhẹ chân bước ra ngoài hành lang, co người mau lẹ đi men theo bên trái tiến về phía trước.

Trong bóng đêm đặc quánh, vừa dỏng tai nghe ngóng mọi động tĩnh từ đằng sau, vừa duy trì động tác lén lút mau lẹ, Klein nhanh nhẹn lượn một vòng đến trước cánh cửa đôi bằng kim loại – thứ trông như lối thoát.

Có điều thử đẩy và kéo xong, Klein mới nhận ra tuy không nặng, nhưng nó lại bị khóa.

Ngẫm nghĩ hai giây, hắn lấy chiếc chìa khóa đã nhặt trong buồng giam ra, tra vào ổ rồi vặn mà không quá hy vọng.

Một tiếng tách khẽ vang lên, cánh cửa đôi bằng kim loại được mở khóa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!