Chương 44: Số mệnh

Dịch giả: nh0ckd255

Tiếng ngâm của Leonard hệt như đang hát một ca khúc ngủ ngon, nhẹ nhàng ngân nga giữa hai căn hộ, vang vọng khắp cây cầu thang làm từ gỗ uốn lượn.

Klein cảm thấy tinh thần mình trở nên hoảng hốt, dường như nhìn thấy ánh trăng yên tĩnh và mặt hồ tĩnh lặng với gợn sóng nho nhỏ. Mí mắt hắn trở nên nặng nề như có thể đứng mà vẫn ngủ được.

Trong lúc tri giác mơ hồ như vậy, hắn cảm nhận được cái nhìn vô hình, kỳ dị và hờ hững từ sau lưng, hệt như lúc bản thân đang ngao du thế giới tâm linh.

Một loại mùi vị như vô cùng quen thuộc bốc lên khiến Klein tìm lại được mạch suy nghĩ, dựa vào linh cảm mạnh và minh tưởng vô cùng quen thuộc hắn mới thoát khỏi sự ảnh hưởng của bài thơ đêm khuya kia. Nhưng thể xác và tinh thần của hắn vẫn khó sinh ra được cảm xúc khác.

Leonard nhanh chóng ngừng ngâm thơ, nghiêng đầu cười nói:

"Tôi đang nghĩ xem có nên xin thêm một chiếc đàn Finebot không, ngâm thơ sao có thể không có nhạc đệm được? Ha ha, giỡn thôi, tôi nghe thấy bọn họ ngủ hết rồi."

Vị đội viên Kẻ Gác Đêm tóc đen mắt xanh, toát lên khí chất thi sĩ này bước tới trước cửa phòng của bọn bắt cóc và con tin, rồi đột nhiên đung đưa bả vai, vung nắm tay đánh lên khóa cửa.

Răng rắc!

Gỗ xung quanh khóa cửa vỡ vụn, phát ra âm thanh rất nhỏ.

"Muốn làm được thì cần sự khống chế chuẩn xác." Leonard vừa quay đầu nói giỡn, vừa thò tay vào trong lỗ thủng mở cửa phòng ra.

Klein, đã tỉnh táo lại, không tự tin như anh ta, bèn rút khẩu súng lục dưới nách ra, cũng điều chỉnh bánh xoay để cam đoan bắn là ra đạn.

Cửa phòng mở ra, hắn thấy một người đàn ông ngủ gục trên bàn, súng lục rơi bên chân, và một kẻ khác đang day day mắt, như muốn đứng dậy.

Bộp!

Leonard bước một bước tới gần, đánh ngất tên bắt cóc sắp tỉnh lại.

Klein định vào theo thì đột nhiên cảm ứng được gì đó mà quay ngoắt người lại về phía cầu thang.

Cộp, cộp, cộp, tiếng bước chân vang lên từ dưới lầu, dần trở nên rõ hơn. Một người đàn ông mặc áo khoác màu nâu và không đội mũ, ôm một túi bánh mì đang vòng qua góc cầu thang lên tầng ba.

Đột nhiên anh ta dừng lại, thấy một họng súng toát lên ánh sáng kim loại đang dí vào mình.

Con ngươi anh ta phản chiếu hình ảnh một chàng trai trẻ tuổi đội mũ phớt tơ lụa nửa cao, mặc bộ vest màu đen với chiếc nơ cùng màu, cùng với cây gậy batoong mà cậu ta để dựa vào lan can và một khẩu súng lục nguy hiểm.

"Dừng tất cả các động tác của anh lại, giơ hai tay lên. Ba, hai..." Klein nói với ngữ khí trầm và thong thả.

Hắn cầm khẩu súng bằng hai tay hòng coi đối phương thành bia ngắm dùng cho luyện tập.

"Này anh, có phải anh hiểu nhầm điều gì không?" Anh ta nhìn trân trân vào ngón tay đang để trên cò súng của Klein, cố nặn ra nụ cười.

Klein tạm thời không phán đoán được đây là đồng bọn của lũ bắt cóc hay hàng xóm bên cạnh, nhưng ngoài mặt thì hắn không biểu lộ điều gì dị thường, chỉ trầm giọng mà nói:

"Đừng thử giãy dụa, chờ người tới giám định xem có phải hiểu nhầm hay không."

Lúc này Leonard đã xử lý xong bọn bắt cóc trong phòng, đi ra rồi liếc người đàn ông ở khúc quanh của cầu thang, nhàn nhã nói:

"Hóa ra bọn bắt cóc còn một đồng bọn nữa chuyên phụ trách tiếp ứng và mua đồ à?"

Nghe thế, đồng tử mắt người đàn ông khoác áo màu nâu co lại, anh ta đột nhiên nhấc chân đá túi bánh rơi bên người lên hòng ngăn trở tầm mắt của Klein.

Klein hoàn toàn không bị ảnh hưởng, tỉnh táo bóp cò như lúc luyện tập.

Bùm!

Vai trái người đàn ông kia văng máu. Hắn ta thuận thế lăn một vòng định chạy xuống tầng hai, nhưng Leonard đã giơ tay nắm lấy lan can rồi nhảy xuống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!