Chương 17: Bộ phận hành động đặc biệt

Dịch giả: nh0ckd255

"Công ty Bảo an Gai Đen." Nhìn bảng hiệu này, Klein sửng sốt một lúc lâu, vừa cảm thấy ngoài dự liệu nhưng lại hợp tình hợp lý.

Thật đúng là... Không biết nên chế nhạo như thế nào... Hắn lắc đầu bật cười, bước lên mười bậc nữa, giơ tay phải gõ nhẹ lên cánh cửa khép hờ.

Cốc! Cốc! Cốc!

Tiếng đập cửa thong thả mà có tiết tấu vang lên, bên trong lại chẳng có gì đáp lại, chỉ mang máng nghe được những tiếng cộp cộp cộp truyền ra.

Cốc! Cốc! Cốc!

Klein lại gõ cửa, kết quả vẫn như trước.

Hắn quyết định không gõ nữa mà đẩy cửa làm cửa mở rộng ra hơn, rồi nhìn với vào theo, thấy một bộ ghế sô pha cổ điển, ghế dựa có đệm mềm và bộ bàn trà gỗ không biết có phải là dành cho tiếp khách không.

Hắn nhìn thấy ở một cái bàn ở phía đối diện, và một cô gái có mái tóc xù đang ngồi sau bàn, đầu cúi xuống, đang gật gà gật gù.

Tuy rằng cái bảng hiệu Công ty Bảo an này chỉ là vỏ bọc nguỵ trang, nhưng thế này có vẻ quá ư là không chuyên nghiệp rồi nhỉ? Như thế này là đã bao lâu không có khách tới? Được rồi, các người cũng chả cần có khách làm gì... Klein vừa oán thầm vừa tới gần, rồi gõ hai cái lên mặt bàn ở trước mặt cô gái.

Cộc! Cộc!

Cô gái tóc xù lập tức ngồi thẳng người, vơ lấy tờ báo đang mở ra trước mặt mà che mặt lại.

"Báo Người trung thực thành phố Tingen"... Tên hay đấy... Klein nhẩm tiêu đề của tờ báo đang quay về phía mình.

Đoàn tàu hơi nướcBay Lượn

"nối thẳng tới thành phố Conston được khai thông ngày hôm nay... Thật là, lúc này thì mới nối tới vịnh Dipsy chứ! Mình chán ngồi thuyền lắm rồi, quá khó chịu, rất ư là khó chịu... Ô, anh là ai?"

Cô gái tóc xù giả vờ đọc một lèo, phát biểu ý kiến, lảm nhảm này nọ, sau đó cô ta hạ tờ báo xuống để lộ vầng trán mịn màng và đôi mắt màu nâu nhạt, đầu tiên là nịnh hót, sau đó là kinh ngạc nhìn Klein.

"Xin chào, tôi là Klein Moretti, đến đây theo lời mời của anh Dunn Smith." Klein gỡ mũ dạ xuống để ngang trước ngực, hơi cúi đầu.

Cô gái tóc xù kia trông tầm hai mươi tuổi, mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt mang phong cách Ruen nhẹ nhàng, có đính ren ở phần cổ tay, ve áo và trước ngực, khiến cô nàng trông càng xinh đẹp.

"Đội trưởng... Ok, anh ở đây chờ một chút, tôi đi hỏi anh ấy đã." Cô gái cuống quít đứng dậy, đi vào phòng bên trong từ cánh cửa bên cạnh.

Chả thấy rót nước mời khách gì cả... Ý thức phục vụ đáng lo quá... Klein mỉm cười đứng chờ tại chỗ, không sang bên ghế sô pha với ghế dựa kia ngồi.

Hai ba phút sau, cô gái tóc xù đẩy cửa đi ra, cười ngọt ngào nói:

"Anh Moretti, phiền anh đi theo tôi. Hôm nay đội trưởng canh gác"Cửa Chianese

", không thể rời khỏi nơi đó."

Vâng. Klein ôn hoà bước theo, lòng thì lẩm bẩm: Cửa Chianese là cái gì?

Đi vòng qua vách ngăn, thứ đập vào mắt hắn đầu tiên là một hành lang không dài, hai bên có mỗi bên ba phòng trông giống phòng làm việc. Những phòng làm việc ấy có đóng kín hoặc mở toang cửa, có thể thấy người bên trong đang dùng thứ máy đánh chữ nặng nề mà gõ lọc cọc không ngừng nghỉ.

Klein liếc mắt nhìn qua, thế mà phát hiện một người quen: Anh chàng sĩ quan cảnh sát trẻ tuổi, tóc đen mắt xanh, có cái khí chất lãng mạn của nhà thơ mà hôm đó tới điều tra nhà mình. Anh ta không mặc vest, áo sơ mi cũng chẳng thèm bỏ vào trong quần, trông rất là phóng túng không chịu theo khuôn phép.

Có lẽ anh ta thật sự là một nhà thơ cũng nên... Klein gật đầu chào hỏi, đối phương đáp lại bằng một nụ cười mỉm.

Cô gái tóc xù vặn tay nắm cửa ở phòng làm việc ở cuối cùng bên tay trái, đẩy cửa ra rồi chỉ vào bên trong, cười nói:

"Còn phải xuống mấy bậc thang nữa."

Phòng làm việc này không có đồ vật gì cả, chỉ có một cầu thang làm bằng đá xám trắng kéo dài xuống dưới. Hai bên bức tường của cầu thang có đốt đèn khí gas có tạo hình thanh lịch, ánh sáng ổn định xua tan bóng tối, mang tới sự ôn hoà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!