Dịch giả: nh0ckd255
Phù, cuối cùng đã qua được cửa ải của Người Thông Linh... Klein thở ra một hơi, chậm rãi quay người, vừa hưởng thụ sự yên tĩnh về đêm và gió mát thoải mái vừa dạo bước đi về khu nhà trọ.
Hắn lấy chìa khoá đút vào ổ, nhẹ nhàng vặn khoá ra, làm cho màu đen xen với màu đỏ khuếch đại ra theo tiếng kẹt.
Đi trên hành lang không người, hít thở không khí lạnh lẽo, Klein bỗng có cảm nhận kỳ diệu rằng cuộc đời nhiều hơn người ta mấy giờ đồng hồ, thế là bước chân của hắn cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Kẹt, hắn giữ nguyên tâm tình đó mở cửa phòng mình ra. Còn chưa cất bước vào, hắn đã thấy một bóng người ngồi lặng lẽ trong bóng tối trước bàn học.
Bóng người này có mái tóc đen tắm trong ánh trăng đỏ rực, đôi mắt nâu xám sáng ngời và khuôn mặt thanh tú, không ngờ chính là Melissa Moretti!
"Klein, anh đi đâu vậy?"
Melissa giãn mày ra, hỏi đầy nghi ngờ. Không chờ Klein trả lời, con bé lại bổ sung một câu như muốn biết rõ tiền căn hậu quả của câu chuyện, phải nói cho rõ ràng theo đúng logic:
"Vừa nãy em đi sang phòng tắm, quay lại thì phát hiện anh không ở nhà."
Klein giàu kinh nghiệm trong việc lừa dối cha mẹ, nên hắn động não nhanh chóng mà gượng cười trả lời một cách không hề hoang mang chút nào:
"Nãy anh tỉnh lại thì không ngủ được nữa, nghĩ là cứ lãng phí thời gian như vậy chi bằng đi rèn luyện thể dục cho khoẻ người, nên mới ra ngoài chạy vài vòng. Em xem, mồ hôi mồ kê nhễ nhại này."
Hắn cởi áo khoác, chìa lưng ra rồi chỉ vào đó.
Melissa đứng lên, liếc qua với vẻ không để ý lắm, sau đó con bé châm chước vài giây rồi nói:
"Klein, kỳ thật anh không cần, không phải cảm thấy áp lực lớn làm gì. Anh chắc chắn có thể vượt qua bài phỏng vấn của đại học Tingen. Cho dù không được, ừm, ý em là nếu ấy, anh cũng có thể tìm được công việc càng tốt hơn."
Anh còn chưa suy nghĩ tới chuyện phỏng vấn kìa... Klein gật đầu, nói:
Anh biết rồi.
Hắn không nói là mình đã nhận được một offer, bởi vì hắn còn chưa cân nhắc kỹ xem là có nên đi hay không.
Melissa nhìn hắn một cái thật sâu rồi chợt quay người đi vào phòng trong, lấy ra một món đồ hình con rùa do bánh răng, sắt bị gỉ, lò xo với dây cót chắp vá thành.
Con bé vặn nhanh dây cót rồi đặt món đồ này lên bàn học.
Ken két, cộp cộp cộp, con rùa kia vừa nhảy vừa đi rất nhịp nhàng, làm cho người ta không tự chủ được mà dời sức chú ý sang nó.
"Lúc này cảm thấy phiền não thì nhìn nó cử động như vậy sẽ thoải mái hơn nhiều. Dạo này em thường xuyên làm vậy, hữu hiệu lắm! Klein, anh thử một lần xem." Đôi mắt Melissa ngời sáng, cô bé mời.
Klein không khước từ ý tốt của cô em gái, hắn tới gần con rùa, chờ nó ngừng lại rồi mới nói:
"Sự đơn giản và quy luật quả thật có thể mang đến sự thả lỏng."
Không chờ Melissa nói, hắn chỉ vào con rùa, tuỳ ý hỏi:
"Em tự làm à? Làm khi nào đấy? Sao anh không biết?"
"Em lấy những thứ mà trường học không cần với nhặt được dọc đường, hai hôm trước mới làm xong." Vẻ mặt Melissa vẫn như thường, nhưng khoé miệng đã vểnh lên đôi chút.
Giỏi quá. Klein khen thật lòng. Là một tên nhóc có năng lực kém về máy móc, hồi bé hắn muốn lắp cái ô tô bốn bánh mà cũng chẳng ra làm sao.
Melissa khẽ nâng cằm lên, mắt cong cong, mà ngữ khí vẫn bình thản trả lời hắn:
"Tàm tạm, tàm tạm thôi."
"Khiêm tốn quá là một phẩm chất xấu nhé." Klein khẽ cười, hỏi: Đây là con rùa à?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!