Chương 10: Thái độ bình thường

Dịch giả: nh0ckd255

Ai vậy?

Klein đang nghĩ tới việc sự kiện tự sát thần bí của nguyên chủ liệu có khả năng gặp phải nguy hiểm không rõ gì không, nghe được tiếng gõ cửa bất thình lình thì theo bản năng kéo ngăn kéo, lấy khẩu súng ổ xoay ra, cũng hỏi đầy cảnh giác.

Bên ngoài yên lặng chừng hai giây, sau đó một giọng nói dùng khẩu âm Akhova vang lên rất chói tai:

"Tôi, Mountbatten, Beech Mountbatten đây."

Giọng nói kia dừng lại một chút, rồi bổ sung thêm:

Cảnh sát.

Beech Mountbatten... Khi cái tên này chui vào trong tai, Klein lập tức nghĩ tới chủ nhân của nó. Đó là một trong những cảnh sát phụ trách khu phố của nhà trọ này, là một người đàn ông thô lỗ và thích động thủ.

Chỉ có điều phải là người như vậy mới có thể xử lý được cái lũ nghiện rượu, trộm cắp lưu manh, ác ôn kiêm cả ăn trộm nữa.

Mà giọng nói độc đáo kia chính là một trong những nhãn hiệu của anh ta.

"Vâng, tôi tới ngay đây!" Klein hô to đáp lại.

Hắn vốn định cất khẩu súng ổ xoay vào trong ngăn kéo, nhưng nghĩ tới việc không rõ tại sao cảnh sát lại tới, có lẽ là sẽ có những hành động như điều tra, nên hắn cẩn thận chạy tới cạnh bếp lò đã tàn lửa tắt dụi từ lâu, thả súng lục vào trong.

Ngay sau đó hắn xách cái giỏ đựng than đá lên, giũ mấy cục than vào trong bếp lò che khẩu súng lại, sau đó lại đặt một chiếc siêu lên che giấu tất cả.

Chuẩn bị xong xuôi, hắn sửa lại quần áo, bước tới gần cửa, vừa mở cửa vừa hàm hồ nói:

"Xin lỗi nhé, vừa mới ngủ trưa dậy."

Ngoài cửa là bốn vị cảnh sát, đều mặc đồng phục màu đen kẻ ô trắng, đội mũ mềm có gắn huy hiệu. Beech Mountbatten với chòm râu quai nón màu nâu nhạt khẽ ho khan một tiếng, nói với Klein:

"Ba vị sĩ quan cảnh sát này có chuyện muốn hỏi cậu."

Sĩ quan cảnh sát? Klein theo phản xạ nhìn quân hàm ba người kia, phát hiện hai vị có ba ngôi sao sáu xanh làm bằng bạc, một người là hai ngôi sao, thoạt trông có vẻ cao cấp hơn Beech Mountbatten vốn chỉ có ba cái hình chữ V.

Là một sinh viên chuyên ngàn lịch sử, Klein không nghiên cứu gì về cấp bậc quân hàm của cảnh sát, chỉ biết Beech Mountbatten hay khoe khoang rằng mình là một cảnh sát trưởng lâu năm.

Cho nên ba người này mang cấp đốc sát?

Chịu ảnh hưởng từ lời kể của anh cả Benson và bạn cùng trường Welch, Klein vẫn biết một vài kiến thức thông thường. Hắn tránh người sang một bên, chỉ vào phòng và nói:

"Mời vào, không biết là có chuyện gì?"

Người dẫn đầu ba vị sĩ quan cảnh sát là một người đàn ông trung niên có đôi mắt sâu sắc như có thể nhìn thấu tâm linh, khiến người ta nhịn không được mà sợ hãi.

Ông ta có nếp nhăn rất rõ nơi khoé mắt, mái tóc nâu nhạt lộ ra bên dưới mép mũ, vừa cứ thế quan sát căn phòng vừa trầm giọng hỏi:

"Cậu có biết Welch McGwen không?"

Cậu ấy làm sao à? Klein lòng run lên, bật thốt ra.

"Là tôi đang hỏi cậu." Vị sĩ quan cảnh sát trung niên đầy uy nghiêm nhìn qua với ánh mắt lành lạnh.

Vị sĩ quan cảnh sát cũng đeo quân hàm ba sao bên cạnh ông ta thì cười ôn hoà với Klein, nói:

"Không phải căng thẳng làm gì, chúng tôi chỉ hỏi theo thông lệ thôi."

Vị sĩ quan cảnh sát này chừng ba mươi tuổi, mũi cao, con ngươi màu xám tạo cho người ta cái cảm giác sâu sắc khó tả, tựa như một hồ nước cổ xưa trong rừng rậm mà ít người lui tới.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!