Chương 9: (Vô Đề)

Đi suốt một quãng đường dài, ngay cả một chút mệt mỏi cũng không cảm nhận được nhưng khi vừa ổn định chỗ ở trong khách sạn xong, sự rã rời về thể xác lẫn tinh thần giờ đây mới lững thững kéo đến.

Ngày đầu tiên khi đặt chân lên cao nguyên không nên tắm rửa để có thể đảm bảo sức khỏe được ổn định nhưng trước đó Du Chân đã ở Thanh Hải một thời gian, hắn đã sớm thích nghi với bầu không khí ít oxy. Hắn rửa mặt qua loa rồi bước ra khỏi phòng tắm, khi mới tắm xong hơi nóng còn chưa tan, hắn bước ra ngoài, đập vào mắt là cảnh Địch Lam nằm thẳng đơ trên giường, giơ điện thoại lên cao.

Trên chuyến xe buýt dài đằng đẵng, hai người đã trò chuyện một chút về bản thân. Qua đó, Du Chân biết được Địch Lam còn nhỏ hơn so vẻ bề ngoài, chỉ mới học đại học được hai học kỳ rồi bảo lưu, năm nay còn chưa tròn hai mươi.

Lý do bảo lưu là gì thì Du Chân không hỏi. Hắn từng trải qua thời sinh viên, hắn biết rằng phần lớn lý do xin bảo lưu là vì vấn đề sức khỏe hoặc tâm lý. Nhìn Địch Lam có thể đi lại một cách thoải mái ở độ cao gần bốn nghìn mét, rõ ràng không phải là vì bệnh tật thế nên nguyên nhân còn lại gần như chắc chắn là lý do khiến cậu phải bảo lưu việc học. Vì thế Du Chân càng không hỏi nhiều.

Hắn và Địch Lam vẫn chưa thân quen đến mức đó, lại càng chưa thể xem là bạn tri kỷ. Mặc dù trong một phút ngẫu hứng, hắn quyết định đồng hành hoặc có thể nói là "thu nhận" Địch Lam nhưng Du Chân hiểu rõ bản thân có tư lợi riêng.

Chỉ là Địch Lam chẳng hề hay biết.

"Nhắn tin với ai thế?" Du Chân ngồi xuống mép giường bên kia: "Trông có vẻ căng thẳng."

Nghe thấy tiếng của hắn, Địch Lam đặt điện thoại xuống, trở mình nằm nghiêng: "Anh họ tôi."

"Báo bình an à?"

"Ừm, coi như thế đi. Ảnh lo thái quá." Địch Lam nói, trong giọng nói vô thức mang theo chút oán trách: "Rõ ràng đã nói là mấy hôm nay tôi sẽ tự sắp xếp mà cứ hỏi mãi nào là: đã ăn tối chưa, ngủ ở đâu, gửi định vị, có còn bị phản ứng cao nguyên không, cứ như thể... gì đó ấy, haizz."

Chú ý thấy câu nói dài ngoằng của Địch Lam hơi bị đứt quãng, Du Chân lặng lẽ ghi nhớ nhưng không hỏi, chỉ nhẹ nhàng nói: "Vậy bây giờ cậu thấy đỡ hơn chưa?"

"Cái gì mà anh cũng..." Địch Lam nhìn hắn, giọng vẫn uất ức nhưng đôi mắt cứ cười mãi: "Thôi được rồi, giờ tôi khỏe hơn nhiều rồi nhưng mà Du Chân này, trông tôi có giống kiểu người sẽ khiến người khác phải lo lắng đến vậy không?"

Du Chân vừa lau tóc vừa cảm thấy nụ cười của cậu có chút chói mắt: "Lần đầu đi du lịch một mình mà."

"Hừm." Địch Lam chán nản, buông xuôi che mặt lại.

Những giọt nước nhỏ xuống từ đuôi tóc Du Chân thấm thành một vệt đậm trên sàn nhưng chẳng mấy chốc đã khô.

Cách nửa mét, Địch Lam vùi mặt vào gối, giọng nói bị nghẹn lại như đang lầm bầm một mình nhưng lại gọi tên hắn: "Du Chân, ngày mai anh sẽ dẫn tôi đi chơi chứ?"

"Dĩ nhiên rồi." Du Chân bất giác dịu giọng: "Lúc nãy trên đường đã nói rồi mà, mai sẽ đi cung điện Potala rồi dạo quanh trung tâm. Đợi cậu quen với khí hậu, tôi sẽ chọn vài nơi khác..."

"Tại sao?"

Du Chân hơi khựng lại: "Lần đầu đến Tây Tạng thường cần thời gian thích nghi—"

"Không, ý tôi là tại sao anh lại đồng ý dẫn tôi đi chơi?"

Nói đến đây Địch Lam đưa tay vén gối lên, chỉ để lộ nửa gương mặt. Đôi mắt cậu sáng rực, đuôi mắt cụp xuống, đường nét dưới bóng tối không rõ ràng nhưng ánh nhìn chăm chú lại sắc bén và đầy áp lực.

Quả thực như một con nhím, lật ngửa bụng lên thì rất mềm mại nhưng khi khó chịu lại ngay lập tức chĩa đầy gai nhọn về phía người khác.

Hình ảnh ấy khiến Du Chân bật cười trong lòng.

Nhưng hắn không để lộ chút biểu cảm nào, ném khăn sang một bên, hắn thẳng lưng ngồi dậy, xoay lưng về phía Địch Lam, cúi xuống dọn hành lý. Sau một khoảng lặng kéo dài, hắn mới từ tốn mở lời:

"Cậu làm tôi nhớ đến... em trai tôi." Giọng Du Chân như chìm vào hồi ức xa xôi: "Đã rất lâu rồi tôi không gặp nó."

Địch Lam không ngờ đến câu trả lời này, lập tức bật dậy khỏi gối.

Từ lời nói của Du Chân có thể thấy cậu đã vô tình chạm vào một vết sẹo của hắn, một vết sẹo mang nỗi buồn man mác, mang theo cả cảm giác mất mát. Cậu đã từng trải qua điều đó, chỉ mới ngay gần đây thôi.

"Nhìn thấy cậu, không hiểu sao tôi cứ nghĩ... nếu nó vẫn còn ở đây, có lẽ bây giờ cũng giống cậu vậy." Du Chân vừa gấp quần áo vừa nói như đang lẩm bẩm với chính mình: "Không phải là giống hay không giống, chỉ là cảm giác ấy... Nếu nó... Đến Lhasa, tôi luôn nhớ lần đầu tiên tôi tới đây cũng là vì nó."

"Vậy à?" Địch Lam khẽ hỏi lại.

"Với lại hai đứa cũng trạc tuổi nhau đều đang ở độ tuổi đại học." Du Chân nghiêng đầu, chớp mắt như muốn an ủi cậu: "Thế nên mấy hôm nay để tôi làm anh trai cậu cũng không vấn đề gì."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!