Chương 8: (Vô Đề)

Khi bước ra khỏi ga tàu, bầu trời ngập trong ánh hoàng hôn rực rỡ, sắc màu dần nhạt đi khi kéo dài về thung lũng phía đông, nơi ấy có thể lờ mờ thấy được mặt trời ở phía đối diện đang lặn xuống. Những bức tường của các tòa nhà quay về hướng tây như được sơn một lớp màu cam đỏ ấm áp tạo nên một cảnh tượng kỳ diệu đã được thiên nhiên sắp đặt một cách tinh tế và có chủ ý.

Cậu đứng sát vào bức tường, trên lưng đeo một chiếc balo, đang lặng lẽ lắng nghe người ở đầu dây bên kia giải thích.

"... Vậy nên tình hình là thế đấy. Hôm qua anh phải xoay sở đến tận bốn, năm giờ sáng mới được đi ngủ." Giọng Lý Phi Mộc yếu ớt, rõ ràng đã kiệt sức: "Lẽ ra tài xế sẽ đến đón em nhưng giờ anh ta không đi được nữa rồi."

Địch Lam: "À."

"Em còn tiền không? Hay là tìm một khách sạn ở Lhasa nghỉ tạm một đêm...?" Giọng anh ta nhỏ dần, không giấu nổi sự áy náy: "Thật sự anh không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này..."

Lý Phi Mộc là anh họ của Địch Lam, cũng chính là người đầu tiên khuyên cậu đến Tây Tạng du lịch cho khuây khoả đầu óc. Vì vậy không đời nào anh ta có gan bỏ mặc cậu, ban đầu Lý Phi Mộc đã sắp xếp hai phương án, nghĩ rằng như vậy sẽ không có sơ suất nào xảy ra nhưng không ngờ đến phút chót cả hai phương án ấy đều thất bại.

Lúc đầu Lý Phi Mộc định tự mình đến Lhasa đón Địch Lam nhưng đột nhiên trường học gặp vài vấn đề liên quan đến việc tuyển sinh, lại còn có học sinh cần đến thăm nhà gấp, nếu không đến sẽ ảnh hưởng tới việc nhập học năm sau. Anh ta đành phải giải quyết công việc ở trường học trước, hận mình không thể phân thân ra để tới đón cậu.

Sau đó, anh ta nghe nói trong làng có một người dân tộc Tạng dự định sẽ lên Lhasa lấy hàng, vừa hay đúng ngay thời gian cần đón Địch Lam, Lý Phi Mộc liền vội vàng chạy đến nhờ vả. Người đó đồng ý ngay không chút do dự. Nghĩ rằng lần này chắc chắn không có vấn đề gì nhưng ai ngờ sát ngày xuất phát, người đó bỗng dưng đổ bệnh, bây giờ vẫn còn đang nằm viện, chưa biết khi nào mới khỏe lại, chuyện đi Lhasa tất nhiên cũng tan tành thành mây khói.

Địch Lam đã đến Lhasa rồi, Lý Phi Mộc đành cắn răng nói ra hết mọi chuyện, trong lòng không khỏi cảm thấy hổ thẹn vì để xảy ra tình huống này.

Ở đầu dây bên kia, Địch Lam im lặng một lúc lâu rồi mới đáp: "Em biết rồi."

"Xin lỗi nhé, Tiểu Lam." Lý Phi Mộc trầm mặc một lát, anh ta biết mình có lỗi liền nghĩ cách cho cậu: "Hay là em cứ tìm tạm một khách sạn để nghỉ ngơi trước? Ngày mai còn có chuyến tàu cao tốc từ Lhasa đến Lâm Chi..."

"Thôi không cần đâu." Địch Lam không hề do dự mà ngắt lời anh ta: "Em định sẽ ở Lhasa chơi vài ngày, anh cứ lo việc của anh đi."

Lý Phi Mộc: "Thế làm sao mà được!"

Địch Lam: "... Chẳng phải anh đang bận à?"

"Nhưng anh cũng không yên tâm để em một mình ở Lhasa. Lần đầu đến nơi xa lạ ngộ nhỡ bị lừa thì sao? Rồi nếu bị ốm hay gặp người xấu thì sao?" Lý Phi Mộc bắt đầu cằn nhằn y như một người mẹ: "Không được, lát nữa anh sẽ gửi cho em số liên lạc của một nhà nghỉ mà anh quen, em đến đó ở đi. Sáng mai anh sẽ—"

"Anh Phi, em đã nói là không cần." Địch Lam nhấn mạnh giọng: "Không cần."

Lý Phi Mộc: "..."

"Lần đầu em đến đây nếu anh bận thì em tự biết sắp xếp thời gian." Địch Lam ngược lại còn giảng đạo lý cho anh ta: "Lhasa có bao nhiêu điểm du lịch, nghỉ ngơi xong em sẽ bắt tàu cao tốc đi sau."

Một lúc lâu sau, Lý Phi Mộc mới sững sờ hỏi: "Thế... em định đi đâu chơi?"

"Chùa Đại Chiêu, Tiểu Chiêu, cung điện Potala, công viên Norbulingka, xem bản đồ rồi tra thêm thông tin." Địch Lam hờ hững đáp: "Được chưa? Đừng xem em như trẻ con nữa, có vấn đề gì em sẽ tự biết gọi điện cho anh."

"...Ừ."

"Dù gì Lhasa cũng là thành phố lớn, đừng có lo lắng thái quá."

Nghe giọng điệu của cậu có vẻ đã không còn là một chàng trai từng thu mình trong bóng tối ở nơi quê nhà nữa, Lý Phi Mộc cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Giọng anh ta cũng dịu lại: "Được rồi, nghe lời em vậy."

"Ừm."

"Nhưng nhớ phải chú ý an toàn, nếu thấy không khỏe thì phải đi bệnh viện ngay, cao nguyên không giống như ở nhà đâu... À đúng rồi, sau này có dự định gì thì nhất định phải bàn bạc với anh trước."

Địch Lam gật đầu rồi nhận ra Lý Phi Mộc không nhìn thấy, bèn đáp: "Ừm."

"Còn nữa nhớ gọi điện báo bình an cho cô em." Lý Phi Mộc ngập ngừng một chút, chỉ nói: "Bà ấy lo cho em lắm."

"... Em biết rồi."

Cuộc gọi ngắn ngủi kết thúc, Địch Lam ngửa đầu, thở dài trước bầu trời ngày càng thẫm màu của hoàng hôn.

Bên ngoài cổng ra của ga tàu là một khung cảnh hỗn loạn. Tài xế xe du lịch, tài xế xe buýt đang chen chúc lẫn nhau để giành giật khách, xe cộ tắc nghẽn bởi người đến người đi, người qua người lại. Những hành khách vừa trải qua chuyến đi dài hoặc là mang vẻ mặt mệt mỏi hoặc là tràn đầy phấn khích vì đã đặt chân đến một địa điểm mới. Một nhóm sinh viên trẻ túm năm tụm ba, ríu rít như đàn chim nhỏ, dù cách xa mấy mét nhưng vẫn có thể nghe rõ họ đang bàn tán về chuyến du lịch tốt nghiệp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!