Buổi tối quá nóng, tiếng ve cũng trở nên mệt mỏi và yếu ớt.
Địch Lam vất vả lật người, lấy chiếc điện thoại bị chiếc áo thun và quần short che khuất. Cậu vừa mới tắm xong nhưng giờ lại ra mồ hôi, da dẻ nhớp nháp, rất muốn tắm lại nhưng từng tế bào trong cơ thể lại bắt đầu lười biếng nghỉ ngơi, không muốn làm gì cả.
Gần 1 giờ sáng, chiếc đèn bàn nhỏ bên đầu giường là nguồn sáng duy nhất trong đêm tối, chiếu lên trần nhà rồi lan ra thành một vòng cung nửa tròn từ sáng đến tối, giống như gợn sóng trên mặt nước lúc hoàng hôn.
Địch Lam yên lặng nghe một lúc tiếng ve, ngực cậu khẽ phập phồng. Sau một hồi lâu, cậu quay đầu hỏi Du Chân: "Anh thấy lạnh không?"
Bên cạnh, cánh tay đang ôm Địch Lam thả lỏng rồi từ từ co lại, Du Chân xoay người, kéo chiếc chăn điều hòa ở cuối giường rồi đắp lên nửa thân trên của Địch Lam. Sau khi làm xong tất cả, Du Chân lại quay về tư thế ôm cậu, hoàn toàn chôn mặt vào cổ Địch Lam, như một chú cún con không ngừng dụi vào cậu.
"... Được rồi." Địch Lam bị hắn dụi đến mức bật cười, quay người lại, hai người sát lại nhau.
Sau khi đối diện, cậu nhìn rõ biểu cảm của Du Chân, mi mắt khép hờ, khóe miệng luôn mang một nụ cười mờ nhạt. Có thể là do quá thỏa mãn hoặc là do sử dụng thời gian 'thông minh' mà Du Chân khác với lúc bình thường, bị cậu nhìn lâu như vậy, bỗng chốc hắn trở nên hơi ngại ngùng, một tay che mắt Địch Lam lại.
Cậu không muốn, cố gắng đẩy bàn tay đó ra nhưng lại bị Du Chân nắm chặt tay, đưa đến môi hắn, nhẹ nhàng cắn vào đầu ngón tay.
Cảm giác tê dại từ sống lưng đột ngột dâng lên tận đỉnh đầu, Địch Lam lập tức căng cứng lưng, cảm giác mâu thuẫn giữa việc không thể động đậy nhưng lại tự nguyện chìm vào. Lạ lẫm nhưng cậu thích, nhìn vào đôi mắt của Du Chân và bị hắn nắm vai, ôm lấy, lưng cậu áp sát nhịp tim hắn, cả người dường như không thể kiềm chế, bắt đầu cháy bỏng.
Cảm giác giống như đang trong mơ nhưng khi cơ thể tiếp xúc với nhau cái cảm giác nóng ẩm nhắc nhở Địch Lam rằng đây chính là mùa hè nóng bức hiếm có, điều hòa hỏng rồi, cậu và Du Chân hôn nhau hết lần này đến lần khác, cả hai đều cảm nhận được vị mặn.
Có thể là nước mắt, Địch Lam nhớ Du Chân đã lau khóe mắt cậu, cười dịu dàng dỗ dành: "Đừng khóc, đừng khóc, không đau nữa rồi."
Cũng không đau, ít nhất so với tưởng tượng thì đỡ rất nhiều. Chỉ là lúc đầu đúng là hơi khó chịu nhưng Du Chân từ đầu đến cuối vẫn ôm cậu, nắm tay cậu, ngón tay luồn vào rồi siết chặt.
Cho đến khi cơ thể mềm nhũn ngã xuống thảm. Rèm cửa không kéo kín hết, khi Địch Lam nằm nghiêng, cậu vẫn có thể nhìn thấy những ánh đèn lấp lánh, bóng cây, ngày dài đêm ngắn, đến khuya mà vẫn còn cảm giác ngột ngạt như bị say nắng.
Điều hòa vẫn thổi, trong phòng không thể xua đi mùi ngọt ngào và hơi tanh ngây ngất, Địch Lam mơ màng nghĩ rằng cậu và Du Chân như hai trái cây đang gần nhau, bị nắng thiêu đốt đến mức chín mềm rồi sắp hư hỏng...
Sau đó biến thành một hạt giống. Mùa xuân năm sau sẽ tiếp tục hồi sinh.
Cuộc tưởng tượng vừa lướt qua, Địch Lam cúi đầu, đối diện với ánh mắt thẳng thắn của Du Chân, đột nhiên cảm thấy một làn sóng ngượng ngùng. Dưới chăn, Du Chân dùng lực vừa phải xoa dịu cơ bắp căng cứng ở bên hông cậu.
Đây là sự ám chỉ sao?...
Lúc này, còn... còn muốn tiếp tục à?
"Em..." Địch Lam vừa mở miệng, dây thanh quản vì căng thẳng mà run rẩy, suýt chút nữa thì giọng nói vỡ ra: "Em hơi mệt... lúc nãy, cái đó, là em cảm thấy bây giờ—"
Cậu không thể nói hết câu vì Du Chân đã tiến lại gần và lại một lần nữa hôn lên môi cậu.
Có lẽ việc thảo luận chi tiết sau khi làm chuyện này là điều khá phổ biến giữa những cặp đôi đã quen thuộc với nhau nhưng rõ ràng điều này không thích hợp với Địch Lam và Du Chân lúc này. Liệu làm như thế có tốt không, có thoải mái không, có điều gì cần chú ý lần sau không... những câu nói ấy, họ đều cảm thấy ngại ngùng khi nhắc đến vì vậy họ lại tiếp tục hôn nhau như những con cá đang trao đổi hơi thở.
Không phải kiểu hôn để thiếu oxy mà giống như một sự thân mật vui đùa với nhau. Du Chân cắn vào yết hầu của Địch Lam, đầu lưỡi lướt qua, Địch Lam sợ ngứa lập tức tránh đi, lòng tự ái nổi lên, cậu đưa tay định gãi vào hông Du Chân.
Cậu nhận ra rằng độ nhạy cảm của Du Chân ở hông không kém gì tai của mình, vừa chạm vào, Du Chân lập tức đầu hàng.
Chăn bị vứt lộn xộn ở nửa thân dưới. Một lúc sau Địch Lam lại bị Du Chân đè vào giữa hai cánh tay. Hắn chống người lên, vẻ mặt tự mãn của người chiến thắng tuyên bố: "Hôm nay anh sẽ tha cho em."
"Cảm ơn anh." Địch Lam nói, đẩy Du Chân ra rồi ngồi dậy.
Tạm thời không có cảm giác gì đặc biệt, chỉ là hơi đói, cậu vội vàng mặc một chiếc áo phông, không quan tâm đó là áo Du Chân hay của mình, khi tìm quần lót thì Du Chân im lặng đưa cho cậu một chiếc sạch từ trong tủ.
Nhớ lại những gì vừa xảy ra, Địch Lam: "..."
Cậu kéo chiếc quần lót, quay lưng về phía Du Chân, ngồi xuống giường mặc vào rồi xỏ dép chuẩn bị ra ngoài.
"Làm gì vậy?" Du Chân vẫn nửa nằm nửa ngồi trên thành giường.
"Đi tắm." Địch Lam đáp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!