Chương 50: (Vô Đề)

Cá hầm ớt là món ăn bán sẵn, Địch Lam nhìn biểu cảm của Du Chân liền biết hắn đang chê bai trong lòng. Lúc này ra ngoài ai cũng sẽ thấy nóng nên cậu mới quyết định đặt về nhà. Sau khi hai người ăn xong rồi cùng nhau quyết định sẽ đưa cửa hàng này vào danh sách đen.

"Chắc chắn không gọi nữa." Địch Lam nói.

"Đúng vậy." Du Chân bổ sung: "Còn không bằng anh nấu mì cho em."

Dù đã đến môi trường mới nhưng con mèo của Du Chân không hề tỏ ra khó chịu. Sau khi kiểm tra một vòng, nó đã chọn góc gần phòng ăn làm nơi đóng quân, nằm xuống rồi liền không muốn dậy nữa. Địch Lam cảm thấy có lẽ vì vị trí đó vừa vặn với gió của điều hòa, có thể hưởng được làn gió mà không bị lạnh quá khi ở lâu, khả năng sinh tồn của những động vật nhỏ bao giờ cũng rất nhạy bén.

Vì vậy từ điểm đóng quân đó, Địch Lam căn cứ theo thói quen của con mèo béo mà đặt bể cát và cho nó ăn. Du Chân bận rộn một lúc lâu, cuối cùng cũng xong việc, hắn đứng dậy nhưng không thấy Địch Lam đâu.

"Địch Lam?" Du Chân gọi: "Em đi đâu rồi?"

Giọng nói từ phòng ngủ vọng ra, Du Chân đi tới, thấy cửa tủ mở to, Địch Lam đang vật lộn lấy chiếc túi chống bụi ở trên cùng. Hắn giúp một tay nhưng không lấy ra ngay.

"Em lấy cái này làm gì?" Du Chân có chút buồn cười hỏi: "Đây là chăn mùa đông phải không?"

Địch Lam lắc đầu: "Là chăn mùa xuân thu, là chăn lông vũ nhưng không dày lắm..."

Trước đây khi cậu ở nhà Du Chân, dù lúc đó mối quan hệ không như bây giờ nhưng Du Chân đã chuẩn bị phòng cho cậu. Địch Lam suy nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định dù thế nào cũng phải sắp xếp nơi ở trước, rồi mới đưa quyền quyết định cho Du Chân.

Không ngờ chiếc túi chống bụi lại bị nhét quá sâu, tủ lại quá cao, mất một lúc mà không lấy ra được lại còn bị Du Chân phát hiện.

Du Chân cầm lên xem, đoán được phần nào: "Chuẩn bị giường cho anh?"

"Ừ." Địch Lam kiên trì kéo xuống.

Rồi lại kéo không nổi.

Du Chân nói: "Giường của em không còn một cái chăn nữa sao?"

Địch Lam không ngờ rằng Du Chân sẽ ám chỉ trực tiếp rằng hai người có thể ngủ chung, hành động của cậu lập tức cứng lại, mất một lúc lâu mới thả tay ra khỏi chiếc túi chống bụi. Biểu cảm của cậu cũng có chút ngẩn ngơ, vừa định hỏi lại thì Du Chân lại lên tiếng trước.

"Còn một phòng là của ba em." Du Chân liếc qua hướng phòng ngủ chính: "Vậy anh vẫn ngủ ở đây được không?"

Kể từ khi bước vào nhà Địch Lam, Du Chân đã nhận ra. Tầng không cao, căn hộ hai phòng ngủ, phòng làm việc chỉ có một cái bàn và một chiếc tủ, nối với ban công, diện tích không lớn nên không có phòng khách. Cửa phòng Địch Lam dán một tấm poster của Sakuragi Hanamichi, trông ấm cúng và trẻ trung.

Còn căn phòng còn lại luôn đóng cửa, cho dù mở điều hòa cũng không thông thoáng.

Khi đó hắn đoán rằng đó là phòng của ba Địch Lam khi còn sống, giống như cái khung ảnh trên kệ TV, đều là một phần ký ức của Địch Lam về người ba đã mất.

Du Chân không biết bây giờ trong phòng như thế nào nhưng hắn tự nhận là không nên làm tổn hại đến bảo tàng kỷ niệm mà Địch Lam vẫn giữ gìn.

"... Được." Địch Lam thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì em đi tắm trước nhé?"

Cậu dùng lực kéo chiếc túi chống bụi ra ngoài, rồi lại đẩy vào vị trí cũ.

Du Chân lùi lại hai bước, ngồi xuống bên cạnh giường của Địch Lam một cách tự nhiên. Hắn vỗ nhẹ lên chiếc chăn mùa hè, cúi đầu nhìn kỹ chiếc vỏ chăn sọc xanh đậm và ga giường một lúc lâu.

Chẳng mấy chốc, tiếng nước từ phòng tắm vang lên, Du Chân nửa nằm trên giường, ngẩng đầu lên và nhìn thấy đèn phòng ngủ có hình máy bay nhỏ.

Khi chuyển vào căn nhà này, Địch Lam có lẽ cũng không còn nhỏ nữa và những điều này hắn và Địch Lam chưa từng nói với nhau. Dù kiểu bàn học là kiểu phổ biến của vài năm trước, cuốn sách "Ba năm thi đại học, năm năm mô phỏng" trong tủ sách hay những bài toán chưa làm kịp trước khi tốt nghiệp, một cái sticker Gundam trên máy tính...

Tất cả đều nhắc nhở hắn rằng, bạn trai đôi khi trẻ con không chỉ vì tính cách.

So với hắn, Địch Lam đúng là vẫn còn là một "đứa trẻ".

Trẻ, có nghĩa là dễ xúc động, dễ mắc sai lầm và dễ để lại tiếc nuối.

Mỗi mối quan hệ đều có khả năng chia tay, đương nhiên ai cũng muốn đi đến cuối cùng. Nếu phải chia tay, Du Chân hy vọng sau này khi nhớ lại Địch Lam sẽ không phải hối hận về những ngày tháng bên hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!