Địch Lam mơ thấy mình bị đuối nước.
Bọt khí vây kín xung quanh, dù cho cậu cố gắng đưa tay ra với lấy thứ gì đó nhưng rốt cuộc vẫn chẳng thể nắm được gì, giờ đây Địch Lam chỉ còn cách vùng vẫy trong vô vọng. Ánh mặt trời từ trên cao chiếu xuống như đang ôm lấy cậu nhưng lại chẳng có chút ấm áp nào cả mà chỉ như đang cố gắng đè cậu xuống khiến cậu chìm sâu hơn.
Xung quanh không một tiếng động. Lời cầu cứu nghẹn lại trong cổ họng như thể bị ai đó bóp chặt.
Bên dưới chân chỉ là một mảng tối đen, khi vừa cúi đầu nhìn xuống đột nhiên Địch Lam ngừng giãy giụa. Cậu trợn tròn mắt nhìn chăm chăm vào khoảng tối đó đến mức quên cả hít thở.
Mặt nước dần lặng lại. Thế nhưng chỉ trong một vài giây ngắn ngủi sau đó, một xoáy nước từ nơi sâu thẳm nhất bất ngờ khuấy động. Địch Lam thậm chí còn chưa kịp lên tiếng kêu cứu đã bị dòng nước cuốn chặt lấy, tay chân như bị trói lại, cậu sắp sửa bị nhấn chìm.
Cậu giật mình bật dậy, ánh mắt đờ đẫn, phải mất một lúc lâu sau mới phân biệt được đâu là thực và đâu là mơ.
"Khụ... khụ..."
Sau khi tỉnh táo lại, cậu mới phát hiện tay mình đang siết chặt lấy thanh kim loại của giường tầng. Thả lỏng rồi hít sâu thêm vài cái, cuối cùng Địch Lam cũng nhận ra tiếng ồn đã vây lấy mình suốt một ngày một đêm qua chính là từ đoàn tàu.
Nhìn sang giường đối diện, ba người kia đều đang ngủ say.
Cậu mò mẫm lấy điện thoại để xem giờ, mới ba giờ sáng.
Yên tâm nằm xuống lại, cậu cứ tưởng mình mệt đến mức có thể lăn ra ngủ ngay nhưng lần này mọi chuyện lại chẳng theo ý muốn.
Cơn chóng mặt ngay lập tức ập đến. Ban đầu Địch Lam nghĩ đây có lẽ là dư âm của cơn ác mộng. Cậu với lấy bình nước treo bên giường, uống một hơi dài để xoa dịu nhịp tim đang dồn dập nhưng khổ nỗi cổ họng lại khô rát, mỗi lần nuốt đều thấy đau.
Nằm nghiêng người sang một bên, cậu ngày càng cảm thấy khó chịu. Cảm giác như bị ai đó bóp cổ dường như chưa từng biến mất, cậu mãi vẫn không thể hít thở một cách bình thường.
Lật người qua rồi lật người lại trên giường, thử uống thêm vài ngụm nước nữa nhưng vẫn vô ích. Mãi đến lúc này, Địch Lam mới lờ mờ nhận ra có lẽ cậu đang bị sốc độ cao.
Trước khi lên tàu, cậu hoàn toàn không tìm hiểu bất kỳ điều gì về những lưu ý cần làm trước khi đi đến khu vực cao nguyên. Mặc dù Lý Phi Mộc đã gửi một số thông tin cho cậu nhưng khi đó Địch Lam không nghĩ rằng mình thực sự sẽ đi nên chỉ lướt qua rồi để đấy, chẳng có ý định làm theo.
Bây giờ thì lãnh đủ rồi.
Cậu vội vàng mở WeChat ra, định tìm lại tài liệu nhưng đột nhiên bị mấy chữ 'Không có tín hiệu' ở góc trên cùng bên phải chặn đứng. Trong đó đã nói gì ấy nhỉ... Có vẻ như điều đầu tiên cần làm là nghỉ ngơi nhiều hơn và sau đó là hít thở oxy, giữ ấm...
Địch Lam vội ngồi dậy, mặc thêm áo khoác rồi quấn chặt mình trong chiếc chăn dày. Cậu không nhận ra động tác của mình gây ra tiếng ồn hơi lớn, chỉ kịp hít mũi một cái rồi lật người lại, ép bản thân phải ngủ.
Nhưng vừa xoay đầu qua, cậu lập tức giật mình. Không biết từ lúc nào, Du Chân ở giường dưới đã thức giấc.
Hắn cao hơn một mét tám, đang đứng dựa vào khung sắt ở cuối giường bằng một tay.
Trong bóng tối, ánh đèn ngủ ngoài hành lang quá yếu để soi rõ gương mặt hắn, Địch Lam chỉ có thể nhìn thấy mỗi bóng dáng mờ mờ. Không đoán được biểu cảm của đối phương, cậu không dám động đậy, chỉ ngây người nhìn hắn.
Một người đứng, một người nửa nằm nửa ngồi, nhìn nhau thật lâu.
Cuối cùng vẫn là Du Chân phá vỡ sự im lặng trước: "Không ngủ được à?" Giọng hắn hơi khàn, có lẽ vì thiếu nước.
Địch Lam dứt khoát khoanh chân ngồi dậy, hạ giọng trả lời: "Hình như tôi đang bị sốc độ cao, đau đầu quá."
Du Chân "Ừm" một tiếng sau đó lại trở về giường của mình rồi ngồi xuống.
Chỉ như thế thôi? Địch Lam vốn không mong chờ gì nhiều vào một người xa lạ lại đi cùng chuyến tàu sẽ quan tâm hỏi han mình.
Ngược lại, cậu bắt đầu cảm thấy có lỗi.
Cậu vội vàng nằm sấp xuống, thò đầu qua mép giường, nhỏ giọng hỏi: "Du Chân ơi, tôi có làm ồn đến anh không?"
Hắn không trả lời.
Từ góc độ của Địch Lam, cậu chỉ có thể nhìn thấy một mái tóc xù màu xanh lá đang khẽ di chuyển.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!