Phòng thu được ông chủ Zone
- Ngụy Tư
- đã giúp đỡ liên lạc. Người giới thiệu đã dẫn Du Chân đi, không ngừng khoe khoang rằng những ban nhạc rock nổi tiếng trong nước đều đã từng luyện tập ở đây và ngay cả trong các chuyến lưu diễn thì họ cũng dừng chân tại đây.
Dù có phần khoác lác nhưng Du Chân không muốn kiểm chứng tính xác thực vì Lục Phong cũng không phải là một ban nhạc chuyên nghiệp.
Sau khi xem qua địa điểm, thiết bị và cách âm thật sự tốt, Du Chân và người giới thiệu đã ký hợp đồng, tạm thời thuê trước hai tháng. Du Chân biết rằng không phải lúc nào hắn cũng sẽ đến đây nhưng tìm được một chỗ như thế này thì quả không dễ, chi thêm chút tiền cũng không sao.
Ngụy Tư đi cùng hắn, thấy hắn đồng ý một cách nhanh chóng, liền đùa: "Sao vậy, gần đây có cảm hứng sáng tác à?"
"Không có đâu, sao vậy?"
"Lại muốn sáng tác nữa hả?" Cô khoanh tay dựa vào tường: "Chúng ta đã quen nhau gần năm năm rồi đấy, tôi thấy Lục Phong từng bước đi lên nhưng từ khi Giang Phóng có con gái nhỏ, Ương Kim lần trước thất tình, hơn nửa năm không nghe cậu nói về chuyện biểu diễn, giờ tự nhiên lại muốn tập luyện, thực sự có gì đó kỳ lạ đấy."
"Cũng có chút cảm hứng thôi." Du CHân chẳng giấu diếm gì: "Thực ra chỉ là chơi thôi mà."
Ngụy Tư: "Tôi biết rồi nhưng tôi rất thích bài hát của các cậu."
Lời này không phải là lần đầu mà hắn nghe và nó cũng không khiến hắn vui mừng như câu nói của Địch Lam dành cho hắn. Du Chân gật đầu: "Sau khi trở về từ Tây Tạng, tôi đã nghĩ về bài hát mới. Có lẽ lâu rồi không đụng đến đàn guitar nên hơi không xuôi."
"Bây giờ xuôi rồi à?"
"Dù không xuôi cũng phải tìm cách để nó xuôi." Du Chân nói một câu đùa nửa thật nửa giả: "Tôi định dùng đàn guitar để theo đuổi người ta."
"Thích post
-rock à?"
"Không hẳn." Hắn nói, ánh mắt lóe lên: "Có thể là thích tôi."
Nếu là Ương Kim nghe thấy câu này, chắc chắn cô sẽ tìm hiểu ngay người "em trai đó là ai" nhưng Ngụy Tư không phải là người tò mò như vậy nên cô chỉ nhún vai một cách khoa trương: "Chúc cậu may mắn."
Sau khi xong việc với phòng thu, Du Chân lại bàn bạc với Địch Lam về thời gian.
Du Trân thông báo cho Giang Phóng, bảo anh ấy tìm cách thuyết phục hai người còn lại.
Ban nhạc đã lâu không tụ họp để luyện tập hay biểu diễn, họ trước tiên là bạn bè, sau đó mới là những người có sở thích âm nhạc chung. Bạn trai cũ của Ương Kim gặp cô khi ban nhạc đang biểu diễn nhưng vì người đàn ông này mà cô đã bị tổn thương trong tình cảm nên suốt một thời gian dài cô không muốn nhắc đến chuyện biểu diễn. Du Chân chiều theo ý cô, cộng thêm hai người kia cũng có công việc bận rộn, mọi chuyện đã bị hoãn lại.
Giờ bỗng dưng trở lại, Giang Phóng mắng hắn: "Chỉ biết làm tôi vào chế độ khó khăn thôi."
"Ương Kim hỏi lý do thì làm sao?" Giang Phóng hỏi.
Du Chân rất bình tĩnh: "Cứ nói là tôi muốn theo đuổi người ta, hi vọng ban nhạc sẽ giúp một tay."
Giang Phóng: "Quả thật có cậu."
Không biết cuối cùng Giang Phóng đã thuyết phục Ương Kim như thế nào nhưng rất nhanh anh ta đã thông báo với Du Chân rằng mọi chuyện đều ổn.
Vào ngày tập luyện, hắn dẫn Địch Lam đến phòng tập, dự đoán rằng Ương Kim sẽ rất ngạc nhiên và sốc nhưng cô lại rất bình tĩnh, thậm chí còn chào Địch Lam như bình thường và nói chào mừng cậu đã đến.
Sau một lúc nhìn Giang Phóng đang ngồi ở góc phòng chơi keyboard, Du Chân giơ ngón tay cái ra hiệu với anh ta.
Giang Phóng đáp lại bằng một cử chỉ thân thiện quốc tế.
Có vẻ như Giang Phóng đã phải chịu khá nhiều khó khăn, chắc chắn Du Chân sẽ tìm cách để sau này bù đắp lại cho người bạn trợ giúp âm thầm này bằng một món quà. Hắn suy nghĩ một chút rồi không khỏi mỉm cười, tay cầm đàn guitar cũng vui vẻ hơn.
"Lần đầu tiên Địch Lam xem ban nhạc tập luyện à?" Tống Nguyên Nguyên hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!