R, chúc anh tháng tư vui vẻ.
Thật kỳ lạ, vì dù đã biết tên thật của anh nhưng tôi vẫn thích gọi bằng cái tên này bởi có lẽ vì mọi người trong phần bình luận cũng đều gọi như vậy. Cảm ơn vì đã gửi cho tôi bức ảnh của mặt trăng, giờ tôi đã cảm thấy khá hơn nhiều rồi. Sắp bắt đầu một chuyến hành trình chưa biết điểm đến ở đâu nhưng suốt mười mấy tiếng đồng hồ không có bạn đồng hành chắc là tôi sẽ hơi buồn một chút, đêm qua tôi đã nghe đi nghe lại bài mới của ban nhạc.
Tiếng trống của bốn phút cuối cùng khiến tôi nhớ đến tuổi thơ của mình, nơi ấy có bầu trời thật cao, nơi ấy có mặt trời chói lọi, ngồi dưới mái hiên, tôi chẳng có việc gì để làm cả bèn trệu trẹo nhai kẹo cao su. Những ngày tháng ấy thật đáng nhớ.
Thật ra tôi rất sợ những sự lựa chọn có thể khiến mọi thứ vượt khỏi tầm kiểm soát, tôi lại càng chán ghét bản thân hiện tại. Có lẽ quyết định bước ra ngoài lần này cũng chỉ để tìm kiếm một sự thay đổi. Nếu có thể đi xa một chút biết đâu trong tương lai tôi sẽ có thêm dũng khí để đối mặt với tất cả.
Anh đã bao giờ một mình đi đến một nơi rất xa chưa?
Chúc ngày hôm nay của anh thật vui vẻ.
Ký tên: L.
--
Dòng tin nhắn cuối cùng hiện trong khung tin nhắn là do cậu gửi cho Du Chân khi vừa mới bước chân lên tàu, Chúc ngày hôm nay của anh thật vui vẻ. - câu nói đó trở thành lời kết mà cậu đã quen dùng.
Có lẽ Du Chân cũng hiểu được ẩn ý vi diệu trong đó, từ đó về sau, những lời chào đơn giản này trở thành một bí mật ngầm hiểu giữa hai người.
Ngay cả lúc Địch Lam vẫn còn bị cảm giác chán ghét bản thân cùng một chút mong chờ mong manh đang thi nhau giằng xé nội tâm, cậu cũng chưa từng nghĩ đến và cũng chẳng bao giờ ngờ tới việc sẽ gặp được Du Chân ngoài đời thật, còn cùng nhau ăn chung một quả táo trên cùng một chuyến tàu.
Hắn lên tàu từ Tây Ninh, vì sao lại chọn nơi ở xa Thành Đô đến thế?
Hắn đến đó để làm gì?
Điểm dừng tiếp theo của hắn là đâu? Cách Nhĩ Mộc? Na Khúc? Hay cùng một điểm đến với Địch Lam là Lhasa?
Nhưng dù là đến Lhasa rồi sau đó thì sao?
Trong một khoảnh khắc nào đó, Địch Lam đã nghĩ đến việc trực tiếp thừa nhận với Du Chân: "Tôi chính là người thường xuyên gửi tin nhắn làm phiền anh."
Rồi sau đó nói thêm một câu: "Xin lỗi."
Cậu nghĩ có lẽ Du Chân sẽ tha thứ cho mình thậm chí còn cảm thán vì sự trùng hợp bất ngờ này rồi nhân cơ hội đó mà trò chuyện thêm vài câu về kế hoạch của chuyến đi.
Nhưng ngay sau đó, Địch Lam lại nghĩ dù ban nhạc của Du Chân không quá nổi tiếng nhưng chỉ riêng trang cá nhân trên ứng dụng nghe nhạc của họ cũng đã có gần hai vạn người theo dõi. Những người gửi tin nhắn riêng cho Du Chân, chắc chắn không chỉ có mình cậu.
Niềm vui theo kiểu 'theo đuổi thần tượng thành công' còn chưa kịp bùng lên đã bị cậu nhẫn tâm dìm sâu xuống nước đến cả bọt khí li ti cũng chỉ kịp phát ra vài tiếng vang trầm đục.
Hoàng hôn chậm rãi buông. Tàu đi qua cao nguyên
- nơi vừa trải qua một trận tuyết lớn.
Cả Địch Lam và Du Chân đều chẳng nói với nhau được mấy câu đã rơi vào im lặng. Địch Lam hướng nội, có chút sợ giao tiếp và hình như Du Chân cũng giống thế, mà thực sự ngoài cái câu "Cậu đi đâu?" thì giữa họ cũng chẳng có nhiều chủ đề chung để nói.
"Cậu đi đâu?" Trên chuyến tàu này, câu hỏi ấy dường như không ngừng được lặp đi lặp lại, như thể đó là một lời nhắc nhở: "Chỉ là người qua đường với nhau thật không đáng để lãng phí thời gian."
Chẳng bao lâu sau, Du Chân nói mình phải gọi một cuộc điện thoại, có vẻ là chuyện quan trọng nên khi quay người bước đi trông hắn có vẻ vội vã.
Địch Lam không biết hắn có đang nói dối hay không.
Dù sao thì càng đi sâu vào vùng nội địa cao nguyên, tín hiệu điện thoại càng tệ. Không ai nhận được tin nhắn, dù có muốn xem thử hôm nay có ai than vãn trên mạng xã hội hay có tin tức gì mới xảy ra trên thế giới, cũng đành phải bất lực.
Màn đêm buông xuống muộn hơn một chút.
Đến hơn bảy giờ tối theo giờ Bắc Kinh, bầu trời xám xịt mới bắt đầu có dấu hiệu tối dần.
Trong đoàn tàu màu xanh lục, bóng đèn được bật lên trở thành những vệt lửa vội vã giữa màn đêm tĩnh lặng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!