Chương 31: (Vô Đề)

Du Chân sững lại, rõ ràng trong đầu vẫn đang nghĩ về chuyện việc nhà, đồ ăn và dỗ dành con nhím nhỏ. Hắn vô thức hỏi: "Một triệu gì cơ?"

"Tôi có một triệu." Địch Lam dứt khoát lặp lại, giọng điệu chắc nịch: "Không lừa anh đâu, tôi thực sự có."

Vẫn không hiểu cậu nhắc đến chuyện này để làm gì, Du Chân cầm hai ly soda chanh rồi đứng dậy. Bước được hai bước, mới có phản ứng lại, hắn cảm thấy Địch Lam đang nói linh tinh, bèn thuận theo mà đùa: "Có thì có thôi, rồi sao? Muốn khoe với tôi là cậu là thiếu gia giàu có à? Có cần tôi đánh cho một trận không?"

Địch Lam không hề cười, ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn: "Anh sẽ làm vậy sao?"

Sự nghiêm túc ấy của cậu chắc chắn không phải vô duyên vô cớ. Du Chân quan sát Địch Lam, khóe mắt khẽ giật. Cả ngày hôm nay, cậu đều rất khác thường. Dù có tin tưởng Du Chân đến đâu, trước giờ cậu cũng không phải là kiểu người gặp ấm ức liền tìm đến hắn. Cậu trông như vừa khóc xong, lại còn nói ra những lời chẳng hiểu nổi.

Du Chân đặt ly nước xuống, lại ngồi về vị trí cũ, thấp giọng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Cứ theo kịch bản mà diễn đi, Du Chân. Tôi có một triệu. Nếu anh với tôi thân nhau lắm, quen biết nhiều năm mà chưa bao giờ nghĩ bỗng dưng có một khoản tiền lớn rơi vào tay tôi..." Đôi mắt Địch Lam nhìn chằm chằm không chớp. Vì nhìn quá lâu, mắt cậu hơi đỏ lên, giọng cũng trở nên khàn khàn: "Anh có nghĩ cách làm sao để tôi chia cho anh không?"

Du Chân không trả lời ngay mà hỏi lại: "Địch Lam, có phải có người bắt nạt cậu không?"

Thậm chí câu nói này không giống một câu hỏi mà gần như là một khẳng định.

Địch Lam chỉ lặp lại: "Anh có không?"

Du Chân im lặng một lúc rồi đáp: "... Tôi không đến mức vì một triệu mà lừa cậu đâu."

Lần này đến lượt Địch Lam sững người.

Cổ họng cậu nghẹn lại, không biết mình nên thấy khó chịu vì "sao lại cứ phải là lừa gạt tình cảm" hay thấy nực cười vì "cái này với cái kia liên quan gì nhau". Cuối cùng cậu đành lúng túng cầm ly nước lên che mặt, giả vờ uống liền phát hiện ly đã cạn sạch nước. Không còn cách nào khác, cậu liền nhai đá lách cách, lấy hành động để che giấu đôi tai đỏ ửng.

"Anh đang nghĩ đi đâu vậy..."

Du Chân lại tỏ ra rất có lý: "Là cậu đấy, cậu đang nói mấy chuyện vớ vẩn gì thế hả?"

Địch Lam nhíu mày, dường như không thể kìm nén nữa. Đôi môi cậu mím lại, khẽ run. Biểu hiện này khiến Du Chân hoảng hốt, hắn không cho rằng mình nói sai điều gì nhưng hôm nay Địch Lam cứ nhắc mãi về "một triệu".

"Có phải ai đó bắt nạt cậu không?" Du Chân hỏi.

Địch Lam im lặng.

"Ai bắt nạt cậu?"

"Không ai cả..."

"Lý Phi Mộc?" Du Chân bỗng gọi tên một người: "Hay là gia đình Lý Phi Mộc?"

Không cần câu trả lời chính xác, chỉ cần nhìn nét mặt của Địch Lam, Du Chân đã hiểu ra tất cả.

Trong khoảnh khắc, trong đầu hắn hiện lên một suy đoán kiểu tình tiết không thể nào xảy ra trong xã hội hiện đại nhưng lại quá mức cẩu huyết. Chẳng lẽ nhà Lý Phi Mộc cướp đi khoản thừa kế khổng lồ vốn thuộc về Địch Lam? Bây giờ thậm chí phim truyền hình cũng không còn dám dựng kịch bản như thế nữa.

Biểu cảm của hắn thay đổi liên tục làm hắn không nhận ra Địch Lam đã lặng lẽ bình tĩnh trở lại.

"Là cô và chú tôi." Địch Lam nói nhỏ: "Họ muốn thay tôi giữ số tiền đó."

Lời nói như xé toạc vết thương khiến tất cả những ấm ức bị kìm nén suốt một ngày tràn ra ngoài.

"Nhưng tại sao? Rõ ràng là người một nhà, từ nhỏ đã nhìn tôi lớn lên, gia đình họ đâu có thiếu tiền, vậy mà giờ chỉ vì chút tiền bồi thường mà không ngại xé rách mặt mũi với tôi?" Giọng Địch Lam nghẹn lại: "Họ nghĩ rằng vì ba tôi không còn nữa nên tôi sẽ tin rằng mọi sắp xếp của họ đều là vì tốt cho tôi sao?"

Du Chân lặng thinh, không biết phải nói gì.

"Tiền bồi thường", "không thiếu tiền", "người một nhà"...

Quả nhiên đúng như hắn đoán, chỉ là khi sự thật phơi bày hắn vẫn không khỏi cảm thấy cứng họng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!