Chương 29: (Vô Đề)

Giữa tháng sáu, sau vài trận mưa xối xả thì thời tiết ở Thành Đô cuối cùng cũng có dấu hiệu oi bức trở lại. Khí hậu vùng bồn địa vốn đã ngột ngạt, những lúc không có gió, dù là đang ngồi trong nhà thì mồ hôi cũng toát ra không ngừng.

Điều hòa trong lớp học bật hết công suất. Giờ ra chơi, Địch Lam không đi đâu, cậu chỉ gục xuống bàn, chán chường lướt xem bảng tin bạn bè. Quan hệ của cậu và các bạn đại học không quá thân thiết, hầu như chỉ dừng lại ở mức thả tim bài đăng của nhau trên mạng xã hội hoặc cùng lắm là tham gia một số hoạt động phù hợp, ngoài ra chẳng có liên hệ gì đặc biệt.

Bây giờ lướt bảng tin, thấy ai nấy đều đã trở thành "đàn anh đàn chị", thi nhau than vãn về những bài tập chuyên ngành khó nhằn, cảm giác khoảng cách giữa cậu và họ lại càng xa hơn.

Sau một năm dài thật khó để có nhiều chủ đề chung với những người vốn dĩ đã có khá quan hệ đã nhạt nhòa, cũng may cậu vẫn còn vài người thân thiết.

Bạn cùng phòng cũ vừa trả lời bài đăng "Cố gắng hết mình cho kỳ thi cuối kỳ" của cậu từ hôm qua, rủ rê: "Bao giờ đi ăn cùng nhau đi." Địch Lam gửi một biểu tượng cảm xúc vui vẻ đồng ý, sau đó tiếp tục lướt xuống, bất ngờ mắt sáng lên.

Du Chân: Từ thứ bảy tuần này, Holiday chính thức mở bán thực đơn mùa hè, hoan nghênh đến thưởng thức 🍰.

Cách quảng cáo này thật sự quá vụng về.

Địch Lam bật cười, mở ảnh lên xem xem Du Chân lại bày trò gì mới.

Ba tấm ảnh, lần lượt là đồ ăn, đồ uống và một con mèo mập ú.

Thực đơn được vẽ bằng tay, đặt dưới bóng hoa tú cầu mới nở, phía trước là những bông Endless Summer đang độ rực rỡ, hậu cảnh được làm mờ, chỉ còn lại một khoảng trời xanh thẳm. Những món tráng miệng được phác họa tỉ mỉ, đáng yêu mà hấp dẫn, kèm theo phần mô tả thành phần và hương vị, chỉ nhìn ảnh thôi cũng đã đủ khiến người ta muốn nếm thử ngay. Đồ uống cũng không kém cạnh gì nhưng cậu để ý thấy một ly chưa có tên.

Trên đó viết "Chưa định", như một hộp quà phiên bản giới hạn chưa được mở.

Tim Địch Lam như bị móng vuốt của mèo cào nhẹ một cái, gần như muốn lập tức lên đường.

Buổi tối không có tiết, hôm sau cũng không.

Cơ hội tuyệt vời cứ thế bày ra trước mắt, chẳng có lý do gì phải chần chừ.

Cậu gõ trong khung chat: "Muốn đến thử món mới." Ngón tay vừa chuẩn bị nhấn gửi, một tin nhắn khác lại bất ngờ nhảy vào màn hình.

Chân mày cậu còn chưa kịp giãn ra, nhìn rõ người gửi, hàng lông mày lập tức nhíu chặt hơn.

Cô: Tiểu Lam, mai không có tiết thì về nhà ăn cơm nhé?

Và gần như cùng lúc, Lý Phi Mộc cũng nhắn tin cho cậu: Chuyển đồ từ trường về nhà, em có muốn đi cùng không? Hay tối nay về luôn đi? Mai ăn cơm nhé? Cuối tuần mà, mẹ anh làm sườn xào chua ngọt cho em đó.

Cả hai người đều nói đến mức này, Địch Lam còn có gì mà bận rộn nữa chứ?

Có những lúc cậu không thích kiểu quan tâm của cô lắm nhưng xét về tình hình thực tế thì cô là người thân, cô muốn chăm sóc cậu và cậu cũng chẳng nỡ từ chối. Cậu biết cô và gia đình cô đối với mình rất tốt nhưng Địch Lam lại không muốn bị đối xử quá đặc biệt.

Khoảng cách là điều quan trọng, cậu nghĩ như vậy không hẳn là sai nhưng nếu bộc lộ quá rõ ràng thì sẽ trở thành vô ơn trong mắt người khác.

Giống như bị một sợi dây mang tên "tình thân" treo lơ lửng giữa không trung, không lên được trời cũng chẳng chạm đến đất, chỉ có thể bị mắc kẹt ở đó.

Cậu im lặng hồi lâu rồi xóa dòng tin nhắn định gửi cho Du Chân.

Cuối cùng cậu trả lời Lý Phi Mộc: Lát nữa em qua.

Chiều hôm đó, Địch Lam đến phòng giáo viên, gặp Lý Phi Mộc vừa lấy xong giấy báo nhập học. Đối phương lái xe đến, Địch Lam ngồi vào ghế phụ, cậu đã không còn tâm trạng gì, chỉ nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Trời trên lộ rõ một màu xám xịt.

Những cụm mây nơi chân trời được viền ánh vàng, báo hiệu cơn dông sắp đến.

Tiết trời oi bức đến mức bật điều hòa cũng không xua đi được hơi ẩm. Xe chạy vào trung tâm thành phố, nhiệt độ lại đột ngột tăng lên. Chỉ vài bước từ bãi đỗ xe ngầm đến cổng khu dân cư, vậy mà Địch Lam đã đổ một lớp mồ hôi mỏng.

Nhà Lý Phi Mộc nằm ở khu phố cũ, ba mẹ anh ta đều làm công việc ổn định, đã đến tuổi nghỉ hưu. Cậu vừa bước vào cửa đã lập tức được quan tâm đủ kiểu, hoa quả đã cắt sẵn, đồ uống để lạnh từ trước đều bày ra.

Cô hỏi cậu có thích thực đơn ngày mai không, lại hỏi tối nay có muốn ra ngoài ăn không, vì gần đây bà ấy mới tìm được một nhà hàng rất ngon.

Lý Phi Mộc than phiền mẹ thiên vị, bà ấy thì lại thản nhiên mắng anh ta tranh giành với em trai làm gì. Hai người trò chuyện vui vẻ vài câu, còn Địch Lam thì ngồi trên sô pha, tay cầm ly nước ép lạnh một cách ngượng ngùng, im lặng không nói gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!