Chương 26: (Vô Đề)

Người bạn "bí ẩn" trong lời của Địch Lam là ai, Du Chân cũng không hỏi thêm. Hắn chỉ khẽ gật đầu, thầm nghĩ: Quả nhiên Địch Lam đã không còn khép kín như lần đầu gặp mặt nữa, có bạn bè là một dấu hiệu tốt.

Hắn đã từng mất đi người thân nên hắn hiểu rằng để vượt qua bóng tối đó thì không có phương thuốc khác nào ngoài thời gian và một trái tim dần mạnh mẽ hơn.

Sau bữa cơm cả nhóm cùng giúp Đan Tăng dọn dẹp bếp lửa và nhà bếp. Đêm đã khuya.

Vì ngày mai sẽ rời Lâm Chi mà Đan Tăng lại chưa từng đi xa quê lần nào nên còn nhiều thứ cần phải chuẩn bị trước, bao gồm cả thuốc men. Địch Lam đi theo Lý Phi Mộc bận rộn hết việc này đến việc khác, đến khi xong xuôi về lại homestay thì đã mệt rũ người. Cậu tắm rửa qua loa rồi chui vào chăn, chẳng buồn nói chuyện, lấy chăn che kín đầu.

Chia ly cận kề nhưng cậu không muốn để Du Chân phát hiện ra cậu có một chút không nỡ nào.

Nghe thấy bên ngoài không còn động tĩnh gì nữa, Du Chân cố ý nhẹ nhàng thu dọn hành lý. Khi đi ngang qua giường, chuẩn bị nghỉ ngơi, ánh mắt hắn rơi xuống chiếc giường đối diện. Địch Lam cuộn mình, nửa khuôn mặt áp vào gối, giữa những tầng tầng lớp lớp cảm xúc, cậu đã chìm vào giấc ngủ.

Thiếu niên đứng giữa lằn ranh cuối cùng của tuổi mười chín, sự non nớt và chín chắn xen lẫn đầy mâu thuẫn.

Nhưng không ai có thể phủ nhận rằng dù trên gương mặt vẫn còn vương nét ngây thơ, song khi phủ một lớp bóng tối, nó vẫn đủ sức khiến người ta rung động bất cứ lúc nào.

Bóng đêm ở Lhasa, ánh lửa đã phản chiếu nụ cười của Địch Lam, cảm giác như có một bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên tim, không báo trước mà lại ập đến khiến Du Chân không cách nào né tránh.

Tựa như chân bị lún vào đầm lầy đến khi hoàn hồn lại, hắn đã nửa quỳ bên giường, chống tay lên đầu gối, chăm chú quan sát Địch Lam.

Rèm cửa mở ra một khe hở nhỏ chừng hai ngón tay, ánh sao lấp lánh xuyên vào, bao phủ cậu trong một lớp kén bạc dịu dàng.

Giữa cánh hoa đào rơi rụng, giữa tuyết lở và ánh hoàng hôn sót lại, hắn vẫn còn một nụ hôn chưa kịp trao cho Địch Lam.

Hắn không biết rằng liệu Địch Lam có muốn nó hay không.

Cuối cùng hắn chỉ lướt nhẹ đầu ngón tay qua mi mắt cậu, cách một khoảng nhỏ tạo nên một làn gió mong manh.

Du Chân khẽ cười, đúng lúc đó Địch Lam khẽ động đậy, có lẽ do bị làm phiền nên cậu cau mày khó chịu, lầm bầm gì đó rồi trở mình, xoay lưng về phía hắn, hệt như đang hờn dỗi.

Tóc bị ép đến rối tung, vài sợi dựng lên lộn xộn, Du Chân vươn tay vuốt xuống.

Hắn trở về giường nhưng cơn buồn ngủ đã hoàn toàn biến mất.

Không kiềm chế được mà tiếp tục ngắm nhìn Địch Lam, Du Chân dứt khoát quay lưng lại để ép bản thân không nghĩ nữa, rút điện thoại ra lướt màn hình vô định.

Nhóm nhạc của hắn có Tưởng Phóng và thầy Tống đang cãi nhau nhưng hắn không tham gia vào.

Trên ứng dụng mua sắm, hầu hết các đơn hàng đặt về đều đã nhận nhưng hắn đã quên mất lý do vì sao mình mua chúng.

Mẹ hắn nhắn hỏi dạo này thế nào, Du Chân đáp: "Vẫn ổn."

Chị Nguỵ Tư ở Zone rủ hắn khi nào về Thành Đô thì đi uống rượu, hắn trả lời: "Lần sau nhất định sẽ đi."

Hai cho người thuê nhà ám chỉ muốn hắn thanh toán trước phí quản lý năm sau, hắn từ chối ngay lập tức.

Rồi chẳng còn tin nhắn nào nữa.

Đêm quá yên tĩnh, Du Chân phát hiện ra điều hắn mong chờ nhất lại là một mẩu tin nhắn từ ai đó.

Hắn hít sâu một hơi, mở ứng dụng nghe nhạc ra, không ngoài dự đoán, có một dấu chấm đỏ chưa đọc.

Một đoạn văn dài vẫn như thường lệ, Dấu Chấm nhỏ mở đầu bằng "Chào anh" và kết thúc bằng "Mong anh sẽ luôn được vui vẻ".

Du Chân lướt mắt qua, bật cười nhẹ nhõm.

Nhưng ngay sau đó, khi đọc kỹ nội dung, nụ cười dần dần biến mất.

Lưng đột nhiên nóng lên, một cơn tê dại từ cột sống lan nhanh lên gáy, cảm giác chìm vào vũng lầy khiến hắn không sao thoát ra được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!