Chương 25: (Vô Đề)

Khi từ đài quan sát trở về làng, bầu trời xanh thẳm nơi chân trời dần chuyển thành màu mực.

Ở ven đường, Trạch Nhân Đan Tăng đang đợi họ với một chiếc gùi trên lưng, khuôn mặt rạng rỡ, cậu nhóc phấn khích khoe khoang với Du Chân và Địch Lam về chiến lợi phẩm phong phú của mình ngày hôm nay: "Em đã bán đi một ít, vẫn còn được chừng này, mai mình nấu ăn nhé!"

"Được thôi." Du Chân tiện tay xoa đầu cậu nhóc: "Lấy cái nồi đá Motuo nhà em ra đi, làm gà nấu nồi đá!"

Đan Tăng giả vờ không vui: "Anh chỉ nghĩ đến mấy con gà đó thôi."

Du Chân cười: "Sao có thể nói là 'mấy con' được, cùng lắm anh chỉ ăn một con thôi mà, hơn nữa chẳng phải em cũng ăn à?"

Đan Tăng 'hừ' một cái thật to, sau đó lại cười hì hì.

Có lẽ vì được vui đùa với bạn bè đã khiến cho cậu nhóc bớt đi được phần nào nỗi nặng nề của việc sắp rời quê hương. Địch Lam nhìn hai người họ cười đùa ở phía trước không xa, bất giác cũng nở nụ cười theo.

Buổi tối cả nhóm ăn đơn giản vài chiếc bánh bao ở nhà Đan Tăng. Lý Phi Mộc mang đồ sang cho cậu nhóc, tình cờ gặp Địch Lam ở đó, anh ta liền trở thành một ông mẹ lắm điều, hỏi đông hỏi tây đủ thứ khiến Địch Lam phát bực.

Tâm trạng vốn đang dễ chịu vì cảnh 'Nhật Chiếu Kim Sơn' giờ đây đã tan biến trong chớp mắt. Cuối cùng cậu không chịu nổi nữa mà bịt tai lại.

"Anh quan tâm em mà cũng không được à?" Lý Phi Mộc tức giận đến mức bật cười: "Địch Lam, không muốn nghe thì cứ nói thẳng ra đi."

Địch Lam nghẹn cổ, không nói gì.

Ngược lại, Du Chân đành đứng ra hòa giải: "Hôm nay chúng tôi mệt muốn chết, chắc là tâm tình cậu ấy không vui lắm thôi."

Dù sao người cũng đã bình an trở về, Lý Phi Mộc chung quy cũng không phải người giám hộ của Địch Lam, anh ta nhanh chóng thông suốt được điểm này, sau đó cũng không cằn nhằn nữa, chỉ dặn cậu sau này đi đâu thì nhớ báo một tiếng.

"Chừa lại đúng một câu 'đi ngắm hoa đào đây' rồi mất tăm mất tích cả buổi chiều lẫn buổi tối, điện thoại không liên lạc được, WeChat cũng chẳng hồi âm, em muốn dọa anh lên cơn đau tim đấy à?" Lý Phi Mộc nói câu cuối cùng.

Địch Lam vẫn che tai: "Ừ ừ ừ, à đúng đúng đúng."

Lý Phi Mộc: "..."

Du Chân: "Được rồi được rồi, tôi sẽ để mắt đến cậu ấy mà."

Không biết câu nào trong đó đã chọc trúng nỗi niềm, Lý Phi Mộc thuận miệng tiếp lời: "Nhưng mà cậu cũng đâu thể chăm nó cả đời được... Ê không phải, không... chết tiệt, không nên nói kiểu đó mới đúng..."

Du Chân bật cười: "Không sao, không sao đâu."

Địch Lam: "... Em vẫn đang ở đây đấy! Mấy người nói cái gì linh tinh vậy hả!"

Vốn tưởng rằng sáng hôm sau sẽ là một ngày yên bình, ai ngờ mà ngờ được rằng Địch Lam bị Lý Phi Mộc túm đi dạy toán cho một nhóm học sinh tiểu học. Cậu vừa mở miệng định từ chối, kết quả lại bị đối phương chặn họng bằng một lý do không thể phản bác.

"Anh phải lên thị trấn làm thủ tục cho Đan Tăng, nếu trễ sẽ không kịp nữa." Giọng Lý Phi Mộc trong điện thoại dồn dập như súng máy, lạch cạch một tràng, gấp gáp như lửa cháy đến nơi: "Hôm nay nhất định phải làm xong, Ương Kim ở Thành Đô đã tìm được lớp học dự thính cho Đan Tăng rồi mà chậm nhất là cuối tuần này Du Chân cũng phải quay về rồi."

Địch Lam sững người, cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, hôm nay đã là thứ năm.

Thời gian ở bên nhau đột ngột bị rút ngắn, cậu thậm chí còn chưa kịp nghe Du Chân nói về kế hoạch tiếp theo của hắn. Tuy nói rằng Du Chân không có nghĩa vụ phải báo với cậu hoặc có lẽ hắn muốn đợi mọi chuyện đâu vào đấy rồi mới nói lời tạm biệt nhưng Địch Lam vẫn thấy trong lòng xót xa.

Vừa mới nhận rõ tình cảm của mình chưa được bao lâu, chưa kịp có lấy một lời hồi đáp đã phải xa nhau ngay lập tức.

Đối với cậu mà nói chuyện này chẳng khác nào một bản án tử hình.

Dù có tỏ ra thờ ơ hay gắng gượng làm ra vẻ độc lập đến đâu nhưng chỉ đến những lúc như thế này Địch Lam mới nhận ra bản thân thật sự chẳng có chút kinh nghiệm gì, cậu quá trẻ con và ngây thơ, đứng trước một mối tình liền trở nên luống cuống.

Cậu chẳng biết hỏi ai, chỉ có thể trơ mắt nhìn Du Chân đến rồi đi, rõ ràng khoảng cách đã gần trong gang tấc.

Tâm trí rối bời, tiết học toán cũng dạy trong trạng thái lơ đễnh.

Lũ trẻ trong lớp không quá chăm học, chúng thích nghe Địch Lam kể về thời đi học của cậu hơn là những lời giải toán khô khan. Sau khi giảng xong bài tập, cậu ngồi kể cho chúng nghe về những thành phố xa xôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!