Chương 22: (Vô Đề)

Trường tiểu học Nhân Thanh mới được thành lập hơn mười năm nay nên cơ sở vật chất vẫn còn khá mới. Địch Lam bước qua cổng trường đúng lúc tan học buổi chiều, dãy phòng học vắng vẻ đến cùng cực, chỉ còn lác đác vài học sinh lớp lớn đang chơi bóng trên sân.

Địch Lam tiến đến hỏi thăm mấy học sinh trên sân về Lý Phi Mộc. Không cần miêu tả nhiều, bọn trẻ đều biết ngay "thầy Lý đến từ Thành Đô". Sau khi hỏi han, bọn trẻ biết Địch Lam là em họ của thầy Lý, một cậu bé cao ráo liền xung phong dẫn đường. Địch Lam thấy vậy thì mừng vì mình không cần phải tự tìm, liền nhanh chóng đi theo sau.

Trường chỉ có khoảng hơn một trăm học sinh, còn giáo viên thì dùng chung một phòng làm việc lớn. Có lẽ vì đã hết giờ dạy nên trong văn phòng chỉ còn Lý Phi Mộc và một cô giáo khoảng hơn bốn mươi tuổi.

"Đến rồi à?" Lý Phi Mộc ngẩng lên liếc nhìn cậu một cái rồi tiếp tục nhíu mày chấm bài.

Địch Lam gật đầu: "Chán quá nên qua tìm anh."

Lý Phi Mộc nghe vậy cũng không khách sáo, đẩy mấy quyển vở bài tập cùng một cây bút bi đỏ đến trước mặt cậu. Nhìn qua là biết ngay ý định của đối phương, Địch Lam thở dài bất đắc dĩ, đành ngoan ngoãn nhận lấy rồi bắt đầu giúp anh ta chấm bài.

Mấy bài toán cộng trừ nhân chia đơn giản chẳng làm khó được cậu nên cậu vẫn đủ tâm trí để vừa làm vừa trò chuyện với Lý Phi Mộc: "Du Chân gọi điện cho em."

"Nói về tình hình của Đan Tăng?"

"Ừ, hiện tại vẫn ổn định."

Lý Phi Mộc mỉm cười: "Vậy thì tốt rồi, cậu ấy có thể theo kế hoạch đưa Đan Tăng đến Thành Đô. Đến khi gặp lại chị gái, tâm trạng thằng bé cũng sẽ tích cực hơn. Dù sao thì thời gian nó ở bên ba mẹ thực sự quá ít."

Địch Lam ngạc nhiên nhìn anh ta.

Không chỉ riêng cậu có thay đổi. Trong ký ức của cậu, một năm trước Lý Phi Mộc chọn đi dạy tình nguyện một phần vì muốn được xét tuyển học thẳng cao học khi quay lại trường nhưng bây giờ dường như anh ta đã từ sự miễn cưỡng ban đầu mà thực sự dần dần hòa vào công việc của một người thầy. Nếu không thì sao có thể vì một đứa trẻ sắp bỏ học mà lặn lội hơn mười mấy cây số chỉ để thuyết phục nó quay về trường?

Thế nên cậu cố ý trêu chọc: "Anh Phi này, sau này anh định tiếp tục làm giáo viên à?"

Ngòi bút trong tay Lý Phi Mộc hơi khựng lại, anh ta chần chừ đáp: "Không chắc."

"Em tưởng anh thích làm lắm chứ?"

"Cũng không hẳn là thích nhưng cũng không ghét." Lý Phi Mộc suy nghĩ một chút rồi nói: "Trước đây anh không nhận ra mình đã vô tình được hưởng bao nhiêu điều kiện tốt. Bây giờ anh chỉ muốn làm chút gì đó cho học sinh, ví dụ như khuyên tụi nó học tiếp, giúp tụi nó cải thiện cuộc sống... Nhưng mà tình cảm cá nhân đầu tư vào đây quá nhiều, thật ra anh không hợp làm giáo viên lắm."

"Anh nghĩ ra những điều này trong một năm nay sao?"

"Ừ. Bất kể sau này có tiếp tục công việc này hay không, anh nghĩ mình vẫn sẽ biết ơn Nhân Thanh." Lý Phi Mộc vừa nói vừa cười: "Tiểu Lam, đừng trách anh lắm lời. Anh nghĩ ai rồi cũng sẽ có những trải nghiệm tương tự."

Địch Lam bỗng nhớ đến bầu trời đầy sao sau núi chùa Sắc Kéo ngẩn ngơ đáp: "Ừm."

Số lượng bài tập không nhiều, chẳng mấy chốc đã chấm xong. Địch Lam xếp chúng lại ngay ngắn, định hỏi về bữa tối thì Lý Phi Mộc đột nhiên nhìn sang cậu: "Tiểu Lam."

"Hử?"

"Em với Du Chân... có phải đã quen nhau từ trước rồi không?"

Địch Lam quan sát vẻ mặt của Lý Phi Mộc, cố gắng tìm xem câu hỏi kia có ẩn ý gì không. Sau khi loại bỏ mọi nghi ngờ, cậu mới đáp: "Chỉ là quen trên tàu thôi, anh ấy nằm giường dưới còn em nằm giường trên."

"Rồi sau đó hai người cùng đi chơi ở Lhasa luôn?" Lý Phi Mộc nhìn cậu, nét mặt như thể đang nói "tôi không tin đâu".

"Tin hay không tùy anh." Địch Lam chống trả lại một câu: "Nhưng mà đúng là tụi em cũng không ngờ đến sự trùng hợp này, người anh ấy tìm lại chính là học sinh của anh... Bây giờ nghĩ lại thì cũng có vài dấu vết để suy luận nhưng lúc đó em thật sự không nghĩ đến chuyện này. Ở Lhasa, tụi em chỉ đi dạo loanh quanh, phơi nắng rồi trò chuyện thôi. Anh ấy là người rất tốt."

Lý Phi Mộc gật đầu: "Nhìn là biết."

Có thể vì em trai của bạn mà đích thân đến tận Tây Tạng, dù có thân thiết đến đâu chắc cũng phải đắn đo đôi chút.

Anh ta không hỏi tiếp nữa mà đổi chủ đề: "Vậy em định ở Lâm Chi bao lâu? Có nơi nào muốn đi không?"

"Nhìn dáng vẻ này thì chắc chắn anh không có thời gian dắt em đi đâu." Địch Lam thẳng thừng vạch trần anh ta: "Dù sao thì em cũng đến để thư giãn, anh bận thì em tự đăng ký tour du lịch cũng được."

Lý Phi Mộc gãi đầu, có chút ngại ngùng: "Xin lỗi nha Tiểu Lam, gần đến cuối kỳ rồi..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!