Lý Phi Mộc vốn không định dẫn Địch Lam theo.
Nói một cách chính xác, hai người không lớn lên cùng nhau. Phải đến khi Địch Lam học cấp hai, còn Lý Phi Mộc học cấp ba, họ mới dần quen thuộc với đối phương hơn một chút nhưng vì chẳng có sở thích gì chung nên cũng không thể nói là chơi thân với nhau.
Lý Phi Mộc thừa nhận rằng đánh giá của mình về Địch Lam là chưa chắc đã chính xác nhưng trong ấn tượng của anh ta, cậu em họ này vốn kiêu ngạo từ trong bản chất, không phải là kiểu người có thể dễ dàng hòa hợp với trẻ con. Địch Lam tính tình thiếu kiên nhẫn, lại vì lớn lên trong môi trường gia đình đơn thân thế nên cậu cũng trở nên quá nhạy cảm, sự hồn nhiên và những câu nói vô tư của trẻ nhỏ đôi khi có thể vô tình chạm đến nỗi đau của cậu mà không hề hay biết.
Hơn nữa chuyện này vốn chẳng liên quan gì đến Địch Lam.
Mới gặp lại cậu chưa đầy một ngày, Lý Phi Mộc vẫn chưa có cơ hội để nói chuyện nhiều. Nửa năm trước, tâm trạng thất thường của Địch Lam vẫn còn rõ mồn một trong ký ức của anh ta, giờ đây lại đang ở một đất khách quê người, anh ta càng cảm thấy mình phải có trách nhiệm phải trông chừng cậu, vô thức tránh đi mọi điều có thể khiến cậu bị kích động.
Vì thế nên Lý Phi Mộc chỉ gọi Du Chân đi cùng, thầm hy vọng rằng Địch Lam sẽ không có hứng thú với chuyến đi này. Ai ngờ sự đời lại chẳng như ý muốn, Địch Lam vừa nghe thấy họ chuẩn bị rời đi liền tức tốc vớ lấy chiếc áo khoác vắt ở cuối giường: "Em cũng muốn đi!"
Lý Phi Mộc nhíu mày: "Em đi làm gì?"
Địch Lam bị hỏi đến á khẩu: "... Thì đi dạo một chút, không được sao?"
"Nhưng—"
"Đi đi." Du Chân nhẹ nhàng cắt ngang lời từ chối chưa kịp thốt ra của Lý Phi Mộc: "Miễn là cậu không thấy mệt."
Địch Lam quả quyết bảo rằng mình không mệt, vẻ mặt rạng rỡ đi trước tiên. Lúc lướt qua Lý Phi Mộc, cậu còn giục anh ta như thể anh ta chậm chạp lắm: "Anh Phi, nhanh lên!" Nhìn cậu lúc này chẳng khác gì một học sinh tiểu học đang háo hức đợi được đi dã ngoại.
Trời không hẳn là nắng rực rỡ nhưng so với lần trước gặp mặt, thậm chí không cần nói đâu xa chỉ cần so với bộ dạng ủ rũ trước khi ra khỏi nhà, sự thay đổi này đủ khiến Lý Phi Mộc phải nhìn cậu bằng con mắt khác. Anh ta lặng lẽ đẩy gọng kính, thầm nghĩ: Lẽ nào ra ngoài thật sự có thể thay đổi tâm trạng của một con người trong khoảng thời gian ngắn như vậy sao?
Nếu thời gian không lệch thế này, có khi Lý Phi Mộc còn muốn lấy trường hợp của cậu để viết vào luận văn tốt nghiệp của mình.
Nhưng thực tế chứng minh rằng anh ta đã lo lắng quá mức. Xuất phát điểm của cậu là tốt nhưng dù điểm đến là nhà Đan Tăng hay nhà Cách Tang thì lý do duy nhất khiến Địch Lam muốn đi chỉ đơn giản là vì tò mò.
Đối với Du Chân mà nói, chuyến đi lần này lại mang ý nghĩa sâu sắc hơn rất nhiều.
Gần nửa tháng kể từ khi xuất phát từ Thành Đô, cuối cùng hắn cũng đặt chân đến điểm đến mà mình đã định sẵn ngay từ đầu hành trình.
Khi quyết định tiếp tục tài trợ cho gia đình Bạch Mã Ương Kim, Du Chân đã tìm hiểu về họ. Hắn biết vấn đề lớn nhất của gia đình này không phải bệnh tật hay nghèo đói mà là chuyện học hành của hai đứa trẻ. Ương Kim đã thi đậu đại học và bắt đầu một cuộc sống mới ở thành phố, chỉ còn lại Đan Tăng là nỗi lo canh cánh trong lòng vợ chồng Tang Cát.
Nỗi lo ấy giờ đây đang ngay trước mắt, Du Chân ngước nhìn bức tường đá kiểu Tây Tạng, hít sâu một hơi.
"Ủa, sao không thấy ai nhỉ?" Địch Lam thắc mắc.
"Chú Tang Cát đã đi lái xe đường dài từ tháng ba rồi, chú ấy đang làm tài xế xe tải. Còn cô Mai Đóa thì đang đi làm ở Lâm Chi, khoảng nửa tháng mới về một lần. Thế nên Đan Tăng chỉ ở nhà có một mình, ban ngày đi học có thầy cô và bạn bè, hơn nữa hàng xóm láng giềng ở đây rất thân thiết, ngày nghỉ họ cũng sẵn lòng chăm sóc thằng bé."
Địch Lam trầm ngâm: "Không giống như em tưởng tượng lắm."
"Ghen tị à?" Lý Phi Mộc đùa một câu vô thưởng vô phạt rồi giơ tay gõ cửa, cất giọng gọi tên Đan Tăng.
Không lâu sau, tiếng bước chân vội vã vang lên, cánh cửa khép hờ bị đẩy ra, để lộ một gương mặt non nớt. Đôi mắt to tròn trong veo của cậu bé người Tạng phản chiếu ánh nắng, dường như ẩn chứa một chút u ám khó nhận ra.
Cậu bé nheo mắt, chăm chú quan sát họ một lúc rồi mới thả lỏng người: "Thầy Lý..."
"Ừ, người anh mà thầy nói với em đã đến rồi." Lý Phi Mộc thuận tay xoa xoa mái tóc cắt ngắn của Đan Tăng: "Chúng ta vào nhà trước nhé?"
Đan Tăng nghiêng người nhường đường, để họ bước vào trong.
Đứng ở cửa nhìn lướt qua một vòng, Du Chân khẽ thở phào một hơi.
Khi Lý Phi Mộc nói "bố mẹ thường xuyên không có nhà", trong đầu hắn đã vô thức vẽ ra viễn cảnh một đứa trẻ ở lại quê nhà với cuộc sống khó khăn và không thể tự chăm sóc bản thân nhưng thực tế lại tốt hơn hắn tưởng tượng rất nhiều. Sân không lớn nhưng được dọn dẹp rất gọn gàng. Ngôi nhà dân tộc Tạng xây bằng đá chắc chắn và ấm áp, mùa hè còn có thể cách nhiệt chống tia cực tím, ở rất thoải mái. Trong sân có buộc một con chó, còn có một chuồng gà. Góc sân trồng hai cây đào, một cao một thấp.
Cây cao hơn cành lá sum suê, nụ hoa đã bắt đầu hé, có lẽ sắp sửa nở rộ.
Trạch Nhân Đan Tăng nhỏ con nhưng sắc mặt khỏe mạnh, quần áo gọn gàng, khi chào hỏi họ cũng rất lễ phép.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!