"Vậy ra là hai người vốn đã quen nhau rồi à?"
Địch Lam bực bội trợn tròn mắt, thầm nghĩ: Chuyện này chẳng phải quá rõ ràng rồi sao? Chắc chắn Lý Phi Mộc lại đang lúng túng rồi.
Mặt trời chói chang làm đầu cậu đau nhức, cậu không đội mũ, kính râm thì đã trả lại cho Du Chân, lúc này trước mắt chỉ còn những vệt sáng lóa lên theo từng cơn. Chiếc balo nặng trĩu trong tay có mang theo chút đồ để tặng lũ trẻ cứ thế tuột dần xuống, cậu gần như không giữ nổi nữa.
"Cũng khá là trùng hợp." Du Chân thuận tay xách chiếc balo từ tay Địch Lam: "Không ngờ anh lại là anh trai của cậu ấy."
Lúc đến đón Địch Lam, Lý Phi Mộc cũng định tiện đường đưa luôn 'nhà tài trợ của Trách Nhân Đan Tăng' về cùng nhưng chỉ mới vài phút trước khi thấy Địch Lam cùng một chàng trai cao ráo sóng vai bước ra khỏi nhà ga, anh ta còn nghĩ có lẽ trong chuyến đi này cậu đã vượt qua rào cản giao tiếp, làm quen được người bạn nào đó. Sao mà trông hai người lại có vẻ thân thiết đến thế?
Còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng, một lượng thông tin khổng lồ ập đến khiến đầu óc Lý Phi Mộc choáng váng. Anh ta mất một lúc mới xâu chuỗi được mọi chuyện.
"Ồ, ồ, đúng là trùng hợp thật, ha ha!" Lý Phi Mộc xoa đầu Địch Lam: "Sớm biết hai người đi chơi cùng nhau ở Lhasa thì tôi đã chẳng phải lo lắng đến thế nhưng chắc trước đó hai người cũng không nghĩ đến chuyện này nhỉ..."
"Anh Phi." Địch Lam không chút biểu cảm ngắt lời: "Mau đi thôi, nắng muốn chết."
"À phải phải! Lên xe đi, anh có lái xe đến." Lý Phi Mộc ngượng ngùng cười, sau đó quay sang Du Chân: "Trên đường tôi sẽ kể cho ngài nghe về tình hình của Đan Tăng."
"Thầy Lý đừng 'ngài' với 'ngài' nữa, cứ gọi thẳng tên tôi là được."
Nhà ga Mễ Lâm khá nhỏ, sau khi chuyến tàu cao tốc tiếp tục khởi hành, đám đông bên ngoài cũng dần thưa bớt.
Ánh mặt trời gay gắt chẳng khác gì ở Lhasa nhưng không khí lại ẩm hơn. Từ xa tiếng gió thổi qua lá cây xào xạc, cỏ dại bên đường đung đưa mềm mại như đã được làn gió mùa vu. ốt ve.
Chiếc xe mà Lý Phi Mộc nói đến là một chiếc SUV Volkswagen đời cũ, đó là chiếc xe công của trường tiểu học Nhân Thanh. Đây là phương tiện chung mà các giáo viên thay phiên sử dụng khi đi công tác, thăm hỏi gia đình học sinh hay làm các việc đặc biệt khác. Dù không thể so sánh với xe địa hình nhưng gầm xe cao hơn xe con, coi như là đủ vững chãi để băng qua những con đường đèo uốn lượn.
Địch Lam không thích ngồi ghế phụ, thế là cậu nhét mình cùng đống hành lý ra hàng ghế sau. Điều đó đồng nghĩa với việc Du Chân chỉ còn một chỗ duy nhất để ngồi.
Trong xe bật điều hòa nhưng nhiệt độ ngoài trời quá cao nên hiệu quả cũng chẳng đáng kể. Đến khi chiếc Volkswagen lăn bánh bon bon trên đường, Địch Lam mới hạ nửa tấm kính xuống, tựa đầu ra ngoài, khẽ khép mắt lại.
Hơi lạnh ùa vào mang theo mùi thơm của cỏ cây, lẫn đâu đó là hương hoa thoang thoảng.
Đã đến... Lâm Chi rồi.
Từ huyện Mễ Lâm đến Nhân Thanh
- ngôi làng nơi Lý Phi Mộc đang dạy học
- mất khoảng hai tiếng đồng hồ. Một trăm cây số thoạt nghe không xa nhưng vì đường đi hạn chế tốc độ, địa hình lại phức tạp nên muốn nhanh cũng chẳng thể được. Quốc lộ 219 men theo dòng sông Yarlung Tsangpo mà xây dựng, đường đi chính là hình dáng của dòng chảy.
Rẽ vào đường công cộng Cương Phái, mặt sông bắt đầu mở rộng hơn.
Dòng sông Nhã Giang khi thì xanh như ngọc bích, khi lại phản chiếu mây trời trắng muốt. Phía bên kia đường là vách núi, xe chạy chậm lại, Du Chân có thể trông thấy những mảng băng tuyết còn sót lại len lỏi giữa nền bê tông và lớp đất vàng.
Địch Lam dịch người vào chính giữa hàng ghế sau, tựa đầu vào lưng ghế, phóng tầm mắt ra ngoài kính chắn gió.
Trước mắt cậu là những dãy núi nối tiếp nhau kéo dài vô tận, vách đá nhấp nhô, khe suối chằng chịt. Trên đỉnh núi, tuyết trắng như đường ranh giới giữa trời xanh và đất vàng, uốn lượn mềm mại, ranh giới rõ ràng, đẹp đến mức không thể diễn tả bằng lời.
Xe đi qua những khúc cua rồi lại đến đường thẳng, ánh nắng chiếu xuống chói chang đến mức không mở mắt ra nổi.
Màu vàng rực rỡ ấy nuốt trọn mọi sắc màu khác, tiếng nước chảy vẳng lại từ xa, còn họ thì đang len lỏi trong những ngóc ngách của núi rừng.
Lớp phim cách nhiệt chỉ giúp giảm bớt chứng sợ chói tạm thời, Địch Lam bèn lấy lại chiếc kính râm từ Du Chân. Xe thỉnh thoảng xóc nảy, sáng nay lại dậy quá sớm, cơn buồn ngủ ập đến không ngừng khiến cậu liên tục ngáp.
Cậu nhớ mang máng rằng Lý Phi Mộc mới thi bằng lái được một năm, vậy mà giờ lái xe cũng khá ổn, có thể thấy mấy tháng qua anh ta đã trải qua không ít chuyện. Một chàng trai mù đường như anh ta, thế mà lại bị dòng đời ép thành tài xế lão luyện.
Con đường này chỉ có hai làn xe, vậy mà Lý Phi Mộc vẫn lái tỉnh bơ, còn dư sức vừa lái vừa trò chuyện với Du Chân.
"... Tôi à? Tôi tốt nghiệp đại học xong đến đây dạy học tình nguyện, đủ một năm thì quay về học cao học. Cậu cũng biết quy trình này rồi mà." Lý Phi Mộc nói đến đây có chút ngại ngùng: "Nhưng đến rồi mới nhận ra việc này thực sự rất có ý nghĩa, đúng rồi Du Chân, nhìn cậu cũng trạc tuổi tôi, chẳng lẽ đang trong gap year à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!