Tàu hỏa không phải là một phương tiện di chuyển yên tĩnh. Ngoài sự rung lắc kéo dài suốt hành trình còn có tiếng ù ù do thay đổi áp suất không khí luôn bám chặt lấy màng nhĩ khiến đôi tai âm ỉ đau.
Dù vậy những thứ đó vẫn chưa phải là điều khó chịu nhất.
Địch Lam trùm chăn kín đầu nhưng vẫn nghe rõ mồn một tiếng trò chuyện rôm rả của ba người ở giường đối diện.
Anh chàng đeo kính lên tàu từ Lan Châu, ngủ ở giường phía trên. Tàu vừa rời ga, anh chàng đã tự nhiên như quen thân đã lâu, lấy từ trong túi ra một đống hạt dưa, lạc, táo đỏ, bày đầy bàn, hào phóng mời mọi người cùng ăn. Hai người còn lại cũng không khách sáo vừa nhai nhóp nhép vừa tám chuyện.
"Cậu từ đâu đến thế? Ồ ồ, Trung Vệ à? Trung Vệ là nơi tốt đấy, Giang Nam của vùng tái ngoại mà..."
"Tôi là người Sơn Tây nhưng làm ăn ở Hán Trung, giờ đi Cách Nhĩ Mộc lấy hàng. Vợ tôi bảo phải đến tận nơi xem mới được trả tiền."
"Còn cậu thì sao, nhóc? Ủa, đi du lịch tốt nghiệp hả? Vừa tốt nghiệp đại học á? Nhìn không ra luôn đấy! Một mình à?"
"Bạn em đi trước rồi tại em bận làm luận văn nên bị chậm mấy hôm. Chúng em hẹn gặp ở Lhasa, định đi Ali, em còn muốn ngắm Everest nữa!"
...
Khoang giường nằm có tổng cộng có sáu chỗ, giờ có một nửa đã nhập hội cùng nhau chuyện trò rôm rả.
Địch Lam vốn dĩ ngại giao tiếp, từ lúc họ mở miệng cậu đã lập tức giả vờ ngủ thậm chí còn không dám ló đầu ra, cậu sợ chỉ cần vô tình chạm mắt là sẽ ngay lập tức bị kéo vào câu chuyện. Đeo tai nghe vẫn chưa đủ, Địch Lam còn quấn chăn kín mít quanh đầu để tạo cảm giác an toàn.
Tai nghe có chức năng chống ồn nhưng có vẻ trong trường hợp này nó không phát huy được công dụng của mình mà ngược lại còn khiến cho tiếng bánh tàu nghiến qua từng đoạn đường ray trở nên vang dội hơn.
Ầm ầm.
Ầm ầm.
Chúng như đang nghiến qua người Địch Lam.
Những câu chuyện rời rạc xen lẫn tiếng kim loại va đập bên tai khiến cậu không tài nào yên giấc. Cố gắng giữ bình tĩnh nhưng liên tục thất bại, cuối cùng giận dỗi mở nhạc trên điện thoại nhưng mới nghe được hai bài thì pin lại báo yếu.
Địch Lam mở mắt, giường sắt phủ một lớp sơn trắng đã ngả vàng, xung quanh có mấy chiếc đinh gỉ sét.
Cậu quay mặt vào vách ngăn mỏng manh của khoang tàu, chăm chăm nhìn vào một chấm đen nhỏ vô nghĩa trên đó.
"Mình rốt cuộc đến đây làm gì chứ?"
Câu hỏi vừa dứt, cảm giác sụp đổ liền ập tới. Bất cứ điều nhỏ nhặt nào cũng có thể trở thành cây rơm cuối cùng đè bẹp Địch Lam. Một nỗi tủi thân trào lên, cậu bắt đầu thương hại chính mình để mặc cho những hình ảnh bi thảm liên tục tua lại trong đầu: nhạc tang, lò hỏa táng, bia mộ, một thân một mình, chẳng còn ai hỏi cậu muốn đi đâu vào kỳ nghỉ nữa...
Cậu chỉ còn có một mình.
Vậy tại sao cậu lại ở cái nơi quái quỷ này?!
Còn hơn hai mươi bốn tiếng nữa mới tới Lhasa nếu đến đó rồi thì sao? Đi tìm Lý Phi Mộc à?
Lý Phi Mộc có rảnh để quan tâm cậu không?
Vùng đất xa lạ này, cậu có thể quay đầu bỏ chạy được chắc?
Lẽ ra tối qua không nên lên tàu!
Địch Lam quay người, dồn sức ép chặt gối lên tai.
Trước mắt là bóng tối mịt mờ, cảm xúc quá mãnh liệt khiến cậu thiếu oxy, tai ù đặc đi, không còn nghe rõ tiếng động xung quanh. Cậu thậm chí không nhận ra rằng, ngoài mình ra, trong khoang nhỏ này còn có một người khác cũng không thoát khỏi cuộc trò chuyện của mấy ông chú trung niên kia.
"Ấy, cậu trai trẻ này, lên tàu từ Tây Ninh phải không?"
Một lát sau, giọng nam trầm khàn mới cất lên: "Đúng vậy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!