Chương 16: (Vô Đề)

Dải ngân hà lặng lẽ tỏa sáng, những đỉnh núi trắng xoá bị bao phủ bởi những bông tuyết phía bên kia thành phố đang được ánh sao chiếu rọi, gió thổi tan đi những tầng mây trôi. Chiếc đèn pin vẫn sáng tựa như một tín hiệu âm thầm gửi tin báo về phía bầu trời, chẳng cần bất kỳ lời hồi đáp nào.

Du Chân im lặng chờ Địch Lam khóc đến khi mệt. Hắn lục trong túi, lấy ra hai tờ khăn giấy định đưa cho cậu nhưng chưa kịp đưa thì Địch Lam đã ngồi thẳng dậy, dùng tay quẹt vài cái lung tung lên mặt. Nước mắt cùng với bụi đất đã hoạ khuôn mặt của cậu thành một chú mèo hoa lem luốc nhưng Địch Lam chẳng nhận ra điều đó, chỉ lo hít mũi liên tục đến khi cảm giác gương mặt nóng lên mới chợt hiểu ra và bắt đầu xấu hổ.

"... Quá mất mặt rồi." Cậu lẩm bẩm, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Khóc thành thế này lại còn để anh nhìn thấy."

Du Chân ngồi tựa tay lên một bên má, thản nhiên nói: "Cũng bình thường mà."

Vành mắt Địch Lam vẫn còn đỏ, hai bàn tay cậu dính đầy bụi đấy, không dám đưa tay lên dụi mắt, đành lúng túng giơ lên giữa không trung. Cậu đảo mắt khắp bốn phía, trong đầu vội vàng suy tính xem có nên nhờ Du Chân lấy nước uống của họ để rửa tay không nhưng còn chưa kịp mở lời, một cơn lạnh bất ngờ ập lên má khiến cậu giật nảy mình, theo bản năng định tránh đi.

"Đừng động." Du Chân lên tiếng cảnh cáo, cố ý kéo dài giọng: "Nếu lỡ chọc trúng mắt cậu thì tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy."

Cuối cùng tờ khăn giấy cũng có cơ hội phát huy công dụng. Địch Lam không biết hắn đã nhúng nước khoáng từ khi nào, chỉ cảm thấy từng dấu vết lộn xộn trên mặt mình dần được lau sạch. Đôi mắt đỏ hoe của cậu cũng được chườm ướt trong chốc lát, cơn nóng rát dịu đi đôi phần.

Cả người cậu căng cứng, chỉ đến khi Du Chân rời tay khỏi mắt, Địch Lam mới khó nhọc mở mắt ra và ngay khoảnh khắc ấy, cậu suýt thì quên luôn cả cách hít thở.

Khoảng cách giữa họ quá gần, Du Chân hơi nghiêng người về phía trước, cẩn thận lau đi chút bụi bẩn còn sót lại trên gò má cậu. Ánh sáng yếu ớt của đèn pin từ phía dưới hắt lên, phản chiếu trong đôi mắt của Du Chân và nhuộm tròng mắt hắn thành sắc nâu nhạt trong suốt trông như thủy tinh, như lưu ly, hắn lặng lẽ nhìn Địch Lam. Cái nhìn ấy khiến lòng bàn tay Địch Lam nóng bừng, đầu lưỡi cậu thắt lại, vô thức lùi về sau.

"Xong rồi..." Cậu lên tiếng nhắc nhở, giọng có chút căng thẳng: "Tôi về rồi rửa mặt tiếp cũng được."

Du Chân bật cười, vo tròn tờ giấy rồi ném vào túi đựng rác: "Vậy thì xuống núi thôi." Dưới khung cảnh thiên nhiên hùng vĩ, dưới bầu trời đầy ánh sao, một cuộc trò chuyện chân thành vô tình được khơi mở, kéo hai người xích lại gần hơn so với những gì đã dự tính ban đầu. Khi cùng hắn quay lại con đường đã đi khi chiều, Địch Lam bỗng dưng cảm thấy người đàn ông trước mặt không còn mang lại cảm giác xa cách như trước nữa.

Chỉ mới vài tiếng trước thôi, dù cho có thiện ý thì Du Chân vẫn mang theo dáng vẻ đùa cợt, mập mờ, lúc như gần, lúc như xa nhưng bây giờ Địch Lam có cảm giác mình có thể nắm lấy tay hắn bất cứ lúc nào.

Trong đầu cậu đang nghĩ như vậy, ánh sáng từ đèn pin lại không đủ rõ ràng, con đường nhỏ ven núi về đêm không có lấy một ngọn đèn, tuy ánh sao trên cao trong trẻo nhưng cũng không đủ để cậu nhìn rõ những hố đất hay mảnh đá vụn trên đường.

Địch Lam kiềm nén nhịp tim đang đập rộn ràng, hít một hơi thật sâu rồi bất thình lình bước lên trước một bước, nắm chặt lấy tay Du Chân mà không hề báo trước.

"Ừm?" Hắn khẽ phát ra một tiếng mũi đầy ngạc nhiên.

Địch Lam chăm chú quan sát đường đi: "Mới khóc xong, mắt tôi vẫn còn mờ, nhìn đường không rõ lắm."

Lời nguỵ biện vụng về đến mức chẳng cần phải vạch trần. Du Chân khẽ cười, hơi thở ngắn ngủi tràn đầy sự bao dung. Hắn siết chặt lấy bàn tay của Địch Lam, năm ngón tay đan vào nhau, ngón cái của hắn áp sát phần lõm giữa ngón cái và ngón trỏ của cậu.

Cảm nhận được cả từng mạch đập của đối phương.

Suốt cả con đường mòn ấy, đôi bàn tay vẫn không buông ra. Khi làn da chạm vào nhau, mọi lời nói đều trở nên thừa thãi. Nhịp thở của Địch Lam hơi gấp gáp, cậu không biết đó là do đoạn đường xuống dốc quá hiểm trở hay do hơi ấm từ tay Du Chân không ngừng lan tỏa khiến đầu óc cậu trở nên mơ hồ. Tim đập liên hồi, đôi mắt vừa bị lau qua bỗng dưng lại cay cay.

Nhưng lần này không phải vì điều gì khác.

Là do Du Chân làm cậu mất hết lý trí, đến mức gần như không thể cất thành lời. Cậu chẳng còn nhận thức được phương hướng, chỉ biết đi theo bước chân của hắn.

Không có bất kỳ dấu hiệu nào báo trước nhưng dường như chỉ có một từ duy nhất có thể diễn tả được tất cả những phản ứng trong cơ thể và tâm trí cậu lúc này.

"Mình... có chút thích anh ấy? So với tối hôm đó ở Zone thì còn thích hơn sao?" Địch Lam suy nghĩ trong hỗn loạn: "Đây gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên hay là sao nhỉ... Có phải thích thật không?"

Địch Lam rơi vào mơ hồ. Cậu chưa từng trải qua cảm giác yêu đương nhưng giờ đây lại tự thuyết phục mình rằng ngoài lời giải thích đó ra thì không thể có bất kỳ lời giải thích nào khác.

Dù họ chính thức quen biết nhau chưa đầy một tuần, trước đó cũng chỉ gặp nhau có hai lần.

Nhưng mà cậu thích hắn.

Không chỉ vì Du Chân là một người tốt.

Ánh mắt cậu dõi theo bóng lưng hắn, mi mắt khẽ cụp xuống, ánh đèn mờ nhạt chẳng thể chiếu sáng những ngón tay trong lòng bàn tay cậu. Đốt xương cổ tay nhô lên của Du Chân trắng như trăng non đang ẩn mình trong bóng tối nhưng không hiểu sao lại trông như phát sáng.

Lơ đễnh trong giây lát, chân cậu sẩy một bước, cả người chao đảo. Người phía trước lập tức quay đầu lại: "Sao thế?"

"... Anh đi nhanh quá."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!