Chương 13: (Vô Đề)

Đêm hôm trước vừa dốc hết ruột gan để trút bầu tâm sự, sáng hôm sau hậu quả của việc tiêu hao quá nhiều cảm xúc liền ập đến với Địch Lam.

Theo kế hoạch là sáng hôm đó họ sẽ cùng nhau đi tham quan bảo tàng nhưng đến khi Du Chân gọi Địch Lam dậy, đối phương không còn vẻ dứt khoát, hào hứng như ngày hôm qua nữa, chỉ rúc trong chăn lười biếng, không chịu nhúc nhích.

Du Chân kéo chăn của Địch Lam xuống, để lộ ra gương mặt tái nhợt, như thể chẳng còn một giọt máu.

"Cậu sao thế? Hôm nay thấy không khỏe à?"

Địch Lam mở mắt, yếu ớt hé miệng ra, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Tôi thấy khó chịu quá, ngực cứ tức tức, tai thì ong ong, cả đêm qua không ngủ được."

Nghĩ đến việc đây là lần đầu tiên Địch Lam lên Tây Tạng, trước đó lại từng có dấu hiệu bị sốc độ cao, Du Chân lập tức nhíu mày, vươn tay ra đo thử nhiệt độ trên trán cậu.

Những lọn tóc lòa xòa trước trán được vén lên, những ngón tay lành lạnh áp vào làn da ấm nóng rồi dừng lại trong giây lát. Lúc này tâm trí của Du Chân đặt trọn vào tình trạng sức khỏe của Địch Lam, hắn hoàn toàn không để ý đến ánh mắt né tránh không ngừng của đối phương.

Địch Lam dứt khoát nhắm mắt lại nhưng xúc cảm ở trán vẫn còn đó, cậu gần như có thể cảm nhận được từng đường vân tay của Du Chân đang in hằn trên da thịt mình. Sự tiếp xúc gần gũi ấy tạm thời lấn át đi cơn mệt mỏi toàn thân, hai loại cảm giác này cứ thay phiên nhau giằng xé khiến Địch Lam trong một khoảnh khắc đã quên mất cả việc hô hấp.

"... Không sao đâu." Hơi thở của Du Chân phả nhẹ lên những sợi tóc được vén gọn của cậu: "Cậu không bị sốt, chắc chỉ là phản ứng với độ cao thôi. Hôm qua tiêu hao sức lực quá nhiều, cộng thêm buổi tối vốn dĩ dễ thiếu oxy."

"Ừm." Địch Lam vẫn trùm chăn, không nhìn hắn.

Từ góc độ của Du Chân, gần như toàn bộ gương mặt của Địch Lam đều bị chăn che kín, chỉ lộ ra mái tóc ngắn đen mượt, rối bời xõa trên gối tạo nên sự tương phản rõ rệt. Vì thiếu oxy nên viền mắt cậu hơi đỏ, hàng mi dày cụp xuống, che đi hết thảy mọi cảm xúc. Nhìn từ trên xuống cứ như thể cậu đang khóc, trông có chút đáng thương.

Du Chân bỗng nảy ra ý nghĩ muốn xoa đầu cậu, có lẽ làm vậy sẽ giúp cậu cảm thấy khá hơn.

Nhưng hắn khựng lại, tự nhắc nhở bản thân rằng họ thực ra không thân thiết đến mức đó.

Vậy nên giọng hắn khẽ khàng hơn hẳn, Du Chân cúi người xuống một chút, dịu dàng hỏi: "Giờ cậu còn gượng dậy nổi không? Tôi đưa cậu đi bệnh viện nhé?"

"... Không muốn đi." Địch Lam nghe như đang làm nũng: "Tôi ghét bệnh viện lắm."

Thông thường khi người khác nghe thấy câu trả lời trẻ con thế này sẽ nghiêm mặt lại dạy dỗ cậu hoặc ít nhất cũng sẽ nói vài câu đạo lý để thuyết phục cậu chịu khó đứng dậy.

Nhưng Du Chân chưa từng nằm trong khuôn mẫu mà Địch Lam dự đoán, từ hành động ấu trĩ khi giơ tay cầu nguyện dưới cầu vồng trên chuyến tàu hỏa đến ánh mắt ẩn chứa bí mật khi xoay trục kinh trong chùa Đại Chiêu, Địch Lam chưa bao giờ nhìn thấu được con người hắn, vậy mà lần nào cũng ngỡ rằng mình có thể tiến gần hắn thêm một chút.

Lúc này cũng vậy, Du Chân chỉ thở dài: "Sao lại ghét chứ?"

"Thuốc khử trùng nồng nặc quá, ngửi không chịu nổi." Địch Lam tiếp tục lầm bầm, chính cậu cũng biết lý do này nghe thật nực cười.

Cậu đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị hắn lườm một cái rồi bị kéo dậy hoặc chí ít là bị mặc kệ không ai quan tâm đến nữa.

Nhưng Du Chân lại kiên nhẫn dỗ dành cậu: "Nhưng không đi thì không được đâu. Cố chịu mùi thuốc khử trùng một chút thôi, chúng ta lấy thuốc xong về ngay nhé?"

Địch Lam: "..."

Cơn nhức mỏi toàn thân càng khiến cậu trở nên yếu đuối hơn bao giờ hết, suýt nữa chỉ vì một câu thương lượng đơn giản và dịu dàng này mà rơi nước mắt ngay giữa lòng Lhasa.

"... Tôi dậy ngay đây."

Nói rồi, cậu nghiêng người sang bên, nhanh tay quệt đi giọt nước đọng ở khóe mắt.

Địch Lam ngồi dậy, bộ đồ ngủ của cậu là một chiếc áo phông đơn giản, cổ áo giặt nhiều đến mức hơi nhão ra, theo cử động của cậu mà trượt xuống, để lộ gần như toàn bộ phần gáy mảnh khảnh.

Cậu chẳng mấy bận tâm, quay đầu lại: "Du Chân, anh lấy hộ tôi cái áo khoác được không? Chân tôi mềm nhũn rồi."

Chuẩn bị cả một bài diễn văn dài dòng để khuyên nhủ nhưng cuối cùng lại chẳng có cơ hội dùng đến, Du Chân ngẩn người, thầm nghĩ sao lần này cậu ấy lại ngoan ngoãn ghê.

Hắn kéo chăn, trùm tấm lưng gầy của Địch Lam lại, trước khi đi lấy áo khoác còn thử sờ lại trán cậu lần nữa.

"Làm gì thế..." Địch Lam nhìn hắn, vì đầu óc quay cuồng mà chỉ có thể gắng gượng ngước mắt lên. Lúc này đôi mắt vốn hơi cụp xuống của Địch Lam trông lại càng tròn hơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!