Chương 7: (Vô Đề)

Sau khi dừng lại ở ga Na Khúc, chặng đường đến Lhasa chỉ còn một đoạn cuối cùng. Cầu vồng rực rỡ trong sớm bình minh cũng đã trở thành chuyện của quá khứ.

Du Chân ngáp dài một cái, xuống tàu hút điếu thuốc để tỉnh táo rồi tiện thể mua thêm chút đồ ăn.

Khi quay lại với hai hộp sữa chua trên tay, hắn thấy khoang tàu bỗng náo nhiệt hơn hẳn. Du Chân mang theo thắc mắc đi đến gần nhưng chưa vội lên tiếng.

Trong khoang có tổng cộng sáu chiếc giường, trừ chiếc giường trên của Địch Lam vẫn luôn trống không, ba người bên giường đối diện đã thân cận với nhau ngay từ lúc tàu rời khỏi Lan Châu. Họ trò chuyện, đánh bài, chia sẻ đồ ăn vặt, tình hữu nghị dọc đường cứ vậy nhanh chóng được thiết lập nhưng người đàn ông đeo kính cùng họ trò chuyện suốt tối qua lại đã xuống tàu ở Cách Nhĩ Mộc.

Chàng sinh viên trẻ và ông chú trung niên không để ý đến Du Chân vừa quay lại. Nhìn thấy sắc mặt Địch Lam sau một đêm nghỉ ngơi đã đỡ hơn nhiều, hai người lập tức lôi kéo cậu gia nhập sòng bài, tiếp tục sự nghiệp chơi "Đấu Địa Chủ".

"Cực kỳ đơn giản mà!" Chàng trai trẻ ra sức thuyết phục: "Bọn tôi dạy cậu vài ván là đảm bảo cậu biết chơi ngay!"

Ông chú cũng phụ họa: "Đúng rồi, đâu có chơi tiền đâu, chơi để vui thôi, giết thời gian mà!"

"Ôi dào, em trai ơi, giúp một tay đi mà, nếu không biết đánh thì để tôi nhắc bài cho, coi như góp quân số..."

"Nhóc à, từ giờ đến lúc đến Lhasa còn mấy tiếng nữa, cậu không thấy chán hả? Mọi người chơi với nhau, nói chuyện một chút, ra ngoài phải giúp đỡ lẫn nhau chứ—"

Địch Lam trông có vẻ ít nói nhưng thực ra không hẳn là kiểu người xa cách, khó gần. Cậu bị hai người thay phiên nhau thuyết phục, đành rời khỏi chỗ bên cạnh cửa sổ, ngồi xuống giường dưới, tay cầm lấy bộ bài với vẻ mặt hơi gượng gạo.

Ông chú nhiệt tình hướng dẫn: "Cậu ngồi cuối giường anh đẹp trai kia đi, không sao đâu!"

Và đúng lúc này, Du Chân bước đến.

Ánh mắt giao nhau, Địch Lam lập tức đứng bật dậy nhưng Du Chân chỉ khẽ ra hiệu: "Cậu cứ ngồi đi. Đang làm gì thế? Đánh bài à?"

"Tôi không biết chơi." Giọng điệu của Địch Lam vốn rất bình thường nhưng khi rơi vào tai Du Chân không hiểu sao hắn lại nghe ra một chút ấm ức cộng thêm một chút bất lực.

Hắn đẩy cậu vào sâu bên trong, bảo cậu ngồi lên tấm chăn đã được gấp gọn cho đỡ mỏi. Sau đó, chính mình ngồi xuống mép ngoài. Ông chú đã bắt đầu xào bài, chàng trai trẻ háo hức không kìm được: "Không sao đâu, không biết thì học, thực sự rất dễ!"

"Tôi giúp cậu xem bài." Du Chân cũng lên tiếng. 

Đôi mắt Địch Lam khẽ sáng lên như thể đột nhiên tìm được cảm giác an toàn: "Ồ, được thôi."

Ông chú có vẻ là một tay chơi dày dặn kinh nghiệm, vừa xào bài vừa giới thiệu đơn giản về luật chơi của "Đấu Địa Chủ" cho Địch Lam. Du Chân để ý vẻ mặt của cậu, lông mày hơi nhíu lại, dáng vẻ nghiêm túc như đang làm bài tập, miệng lẩm nhẩm như đang học thuộc lòng. Nhìn cảnh này, hắn không nhịn được cười, liền mở một hộp sữa chua bò yak rồi tự mình thưởng thức. 

"... Vậy là thắng rồi, hiểu chưa? Nói xong, ông chú đầy mong chờ nhìn Địch Lam. 

Cậu im lặng vài giây rồi gật đầu: "Hiểu rồi." 

"Cậu nhóc này học nhanh lắm." Ông chú yên tâm hơn: "Nào, đánh thử hai ván đi, làm quen một chút đã."

Ván đầu tiên, Địch Lam thua sạch sẽ trong chớp mắt. Chàng sinh viên cùng phe với cậu thì ôm đầu đau đớn, mặt mày khó coi phải cố hết sức mới kìm lại không nổi cáu ngay tại chỗ. 

Nhưng "thủ phạm" lại không hề bận tâm, từ trạng thái căng cứng lưng đến hơi rũ vai, tư thế ngồi cũng bắt đầu thả lỏng hơn. 

Sang ván thứ hai, Địch Lam vẫn là "nông dân" nhưng tốc độ ra bài của cậu rõ ràng đã chậm lại. 

Du Chân đang ăn dở hộp sữa chua chợt cảm thấy tình hình có chút khác so với dự đoán ban đầu. Địch Lam tập trung nhìn bài, môi mím lại nhưng thay vì căng thẳng, biểu cảm này lại giống như thói quen trong vô thức của cậu khi đang dồn toàn bộ sự chú ý vào điều gì đó. 

Du Chân tò mò thò đầu nhìn bài của cậu, khóe mày khẽ nhướn lên: "Ồ?"

Nghe thấy vậy, Địch Lam quay sang liếc hắn một cái, đuôi mắt hơi rũ xuống, trông như đang cười rồi lập tức quay lại, rút thêm một lá bài. 

Cậu thực sự chưa biết chơi, ngay cả cách cầm bài cũng vụng về đến mức đáng yêu, dùng cả hai tay nâng lên, số lượng bài trên tay dày hơn hẳn hai người bên cạnh. 

Sau khi xác nhận quân bài vừa rút, đôi môi mím chặt của Địch Lam mới thả lỏng một chút nhưng hàng lông mày lại nhíu chặt hơn. 

Trái ngược với sự bình tĩnh của cậu là chàng sinh viên trẻ

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!