Có lẽ bình giữ nhiệt đựng đầy thuốc đông y của Du Chân thực sự hiệu quả, hơn nửa tiếng sau, tình trạng khó thở của Địch Lam đã đỡ đi rất nhiều. Cậu nằm sấp trên ghế, tư thế này dường như giúp giảm bớt cảm giác thiếu oxy nên cậu cứ giữ nguyên vậy, mãi đến khi cánh tay tê dại đi, mới ngồi dậy rồi xoa bóp cánh tay.
Du Chân vẫn chưa có ý định đi ngủ. Khi Địch Lam ngẩng đầu lên, hắn đang đeo tai nghe, không biết đang nghe gì. Đôi mắt hơi rũ xuống, ánh đèn chiếu từ dưới lên khiến hàng mi hắn nhuốm một lớp ánh vàng mềm mại.
Địch Lam bỗng ngẩn người.
Ngoài mái tóc xanh lá có phần hơi trẻ trâu thì Du Chân thực sự là một người khá nổi bật.
Đường nét gương mặt có chút lạnh lùng nhưng ánh mắt và giọng nói lại rất ôn hòa, dễ nghe. Khi ở bên cạnh, hắn không khiến người ta cảm thấy khó gần nhưng Địch Lam lại không thể nào diễn tả được, ở Du Chân có một cái khí chất gì đó rất khó để nắm bắt. Cứ có cảm giác, nếu không nói chuyện cẩn thận hoặc chỉ cần nói sai một câu thôi, hắn sẽ lập tức lạnh nhạt, tặng cho người đó một ánh mắt khinh bỉ rồi quay người đi không chút do dự.
Mãi một lúc sau, cậu mới nhận ra mình cứ nhìn chằm chằm người ta mãi, bèn vội vàng dời ánh mắt đi nhưng vẫn không thể nào thoát khỏi sự chú ý của Du Chân: "Cậu nhìn tôi làm gì vậy?"
"Đang nghĩ vì sao anh không buồn ngủ, rõ ràng đã ba giờ sáng rồi."
"Ban đêm dễ có cảm hứng hơn. Nghe nhạc một lát lại càng tỉnh." Du Chân nói xong, bấm vài cái trên màn hình điện thoại. Nhận thấy ánh mắt hiếu kỳ của Địch Lam, hắn dứt khoát nghiêng điện thoại về phía cậu để cậu cùng xem. Địch Lam lắc đầu: "Tôi mù tịt về nhạc lý, xem cũng không hiểu đâu."
Chiếc đèn ngủ nhỏ ở dưới chân chớp nháy hai lần, trong đêm khuya mờ mịt chẳng nhìn rõ được gì, Du Chân nghe vậy bèn bật cười: "Chỉ là mấy đoạn guitar tôi ngẫu hứng sáng tác thôi, ra ngoài lại quên mang thiết bị... Hay thế này đi!"
Giọng hắn kéo dài cuối câu, nghe nhẹ bẫng, như báo hiệu sắp có trò gì đó.
Địch Lam còn chưa kịp phản ứng, thanh niên ở đối diện đã bất ngờ đứng dậy, vòng qua chiếc bàn nhỏ, không chút do dự úp thẳng chiếc tai nghe lên đầu cậu. Du Chân khẽ cong môi cười với cậu, khoảng cách gần đến mức Địch Lam có thể nhìn rõ hình ảnh phản chiếu của bóng đèn ngủ trong đôi mắt hắn, tựa như có một ngọn lửa nhỏ âm ỉ được giấu kín bên trong.
Cậu vẫn chưa kịp hoàn hồn thì đã cảm nhận được tay Du Chân đang chỉnh lại góc độ của tai nghe. Sau khi xong xuôi, hắn ngồi trở về chỗ, cầm lấy điện thoại, tự nhiên nói: "Có một đoạn tôi cứ cảm thấy không ổn lắm, cậu giúp tôi nghe thử nhé?"
Địch Lam khẽ giữ lấy tai nghe, giọng của Du Chân hoà cùng với âm thanh xào xạc của phần dạo đầu khiến mọi thứ bỗng trở nên mơ hồ.
Tiếng động cơ vận hành, tiếng bánh xe nghiến lên đường ray, đó là những âm thanh kim loại quen thuộc đã bám theo cậu suốt cuộc hành trình, giờ đây chúng dần trở nên nhỏ lại. Sự thiếu oxy và thay đổi áp suất khiến mọi thứ cậu nghe được đều mờ mịt, chẳng thể phân định hay đánh giá gì.
Tiếng đàn vang lên, âm thanh đầu tiên trầm thấp để lại dư âm kéo dài. Rõ ràng không cao vút cũng chẳng hùng hồn nhưng lại khiến Địch Lam bất giác rùng mình.
Khi từng nốt nhạc kết nối thành một giai điệu liền mạch, âm thanh có chút nặng nề, có chút quấn quýt nhưng chẳng bao lâu sau lại trở nên nhẹ nhàng như sóng biển nhấp nhô, như cơn gió khẽ lướt qua kẽ tay, cậu có thể cảm nhận được mọi thứ một cách rõ ràng nhưng lại chẳng thể hình dung, càng không thể nắm bắt.
Không có nhạc đệm, cũng chẳng có bất kỳ bộ lọc hay hiệu ứng tổng hợp nào hỗ trợ, những khoảng lặng giữa các đoạn nhạc dường như bị kéo dài, trong khoảng trống đó, cậu lại cảm nhận được sự rung lắc của con tàu đang lăn bánh nhưng lần này Địch Lam không còn thấy khó chịu nữa. Những chấn động khẽ khàng, cùng với tiếng gió rít ngoài cửa sổ len lỏi vào biến mọi thứ trở nên mơ hồ không rõ ràng, như thể không còn ranh giới với âm nhạc hoặc cũng có thể chỉ đơn giản là tai nghe của Du Chân cách âm quá tốt.
Khi bản nhạc đột ngột kết thúc, trong lòng Địch Lam bỗng chốc trống rỗng một nhịp. Giây phút đó dường như cậu chẳng muốn nghĩ ngợi hay bận tâm bất cứ điều gì nữa.
Cậu ngơ ngác tháo tai nghe xuống, cúi đầu, lặng lẽ suy tư.
"Thế nào?" Du Chân nghiêng người lại gần.
"Tôi... nhớ đến mùa đông." Địch Lam chậm rãi nói, cố gắng diễn đạt cảm giác vừa trải qua: "Mùa đông, cửa sổ không đóng, bên ngoài đang mưa. Có chút lạnh nhưng lại không thấy rét buốt mà ngược lại rất yên tĩnh."
Đồng tử của Du Chân khẽ giãn ra nhưng hắn lại hơi ngả người về phía sau: "Thật sao?"
"Ừm... Chắc tại chúng ta đều đến từ một nơi nên tôi mới nhớ đến những con hẻm nhỏ đầy cây long não. Những ngày mưa, chính là cảm giác này." Địch Lam nói đến đây, bất giác đưa tay gãi mái tóc bù xù vì ngủ, có chút ngại ngùng bổ sung: "Chỉ là nói bừa thôi, tôi đâu có hiểu gì về âm nhạc."
Du Chân chống một tay xuống ghế, giọng điệu so với bình thường lại mềm mại hơn: "Cậu có biết không, Địch Lam? Bản nhạc này tôi đã viết nháp vào một ngày mưa mùa đông năm ngoái khi đang ở quán của mình. Hôm ấy chẳng có mấy khách, tôi chỉ ôm đàn guitar rồi nghịch vu vơ thôi."
Chắc hẳn là quán 'Holiday' của hắn.
Nhưng nhỡ đâu lại là một nơi khác?
Địch Lam nghĩ ngợi một lúc dù cậu chưa từng nhắc đến việc mình hay lui tới đó, cậu vẫn giả vờ hỏi ngược lại: "Quán của anh ở đâu vậy?"
"Đường Phương Thảo." Du Chân đáp một cách tự nhiên: "Sau này cậu về Thành Đô rồi thì nhớ ghé thường xuyên nhé. Quán tôi đôi khi cũng khá đông khách, bán cà phê, một ít đồ ngọt và cả món chính nữa."
"Bắt đầu quảng cáo rồi đấy à?"
"Tôi thấy cậu khá hơn nhiều rồi." Du Chân nói, giơ tay ra hiệu Địch Lam có thể trả lại tai nghe: "Ban ngày cứ ủ rũ, tôi đoán chắc là do phản ứng độ cao. Uống thuốc xong giờ thấy dễ chịu hơn rồi chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!