Chương 54: Hết

Giấc mơ ẩm ướt và ngột ngạt, như thể vẫn mắc kẹt trong cái nóng gay gắt hiếm có trong hàng chục năm qua, ánh sáng mặt trời chói chang khiến đôi mắt mờ đi, không khí như ngưng tụ. Địch Lam nhíu mày, vô thức trở mình, ngón tay chạm phải thứ gì đó rồi bỗng tỉnh dậy.

Ngoài cửa sổ, màn đêm xanh thẫm tỏa ra, cậu thoáng bối rối, quay đầu lại, người ngồi bên cạnh đã bật đèn sáng lên một chút.

"Du Chân?" Địch Lam gọi tên hắn, giọng khàn khàn.

Du Chân đáp lại, từ đầu giường cầm một cốc nước đưa cho Địch Lam. Nước còn hơi ấm, Địch Lam không đỡ lấy, nâng nửa người dậy uống một ngụm. Cậu vô thức đặt chân lên chân Du Chân dưới chăn, thân thể tựa sát vào hắn, cho đến khi nước ấm vào dạ dày, giống như một phép màu giải tỏa sự bức bối trong giấc mơ.

Một lúc lâu sau, Địch Lam mới tỉnh táo lại: "Anh vẫn chưa ngủ sao?"

"Không hiểu sao không ngủ được." Du Chân nói xong, lười biếng trượt xuống giường, hai tay ôm lấy Địch Lam, đồng thời mặt hắn chạm vào cơ thể trần của Địch Lam.

Cảm giác tóc chạm vào da rất kỳ lạ, Địch Lam cảm thấy ngứa, muốn né tránh nhưng bị Du Chân giữ chặt eo rồi hắn nhẹ nhàng cắn vào sườn Địch Lam. Cậu chống cự, hai người lập tức lại cuộn mình trên giường, đêm đã khuya, họ không dám cười lớn, bốn mắt nhìn nhau một lúc rồi lại hôn nhau, tay chân quấn lấy nhau, giống như muốn đền bù cho những âu yếm chưa kịp cảm nhận.

Cả ngày di chuyển mệt mỏi nên khi xong việc, Địch Lam đã chìm vào giấc ngủ mà chưa kịp nói mấy câu nhưng giấc ngủ cũng không yên ổn. Đến giờ chỉ khi được Du Chân ôm, hơi thở ấm áp của cậu bên tai, Địch Lam mới cảm nhận được chút thực tế, như đang rời xa thành phố.

Mặc dù cậu cũng không thể hình dung rõ ràng nhưng cảm giác thực tế này không phải do gió Đại Lý mang lại.

Khi kết thúc nụ hôn dài, Địch Lam đưa tay nghịch tóc Du Chân, dưới ánh sáng ấm áp, màu tóc hơi lấp lánh ánh xanh nhưng tóc đen trên đầu hắn đã mọc lại, chưa nhuộm, cảm giác mượt mà như mây.

"Đừng nghịch nữa." Du Chân ngăn lại: "Ngủ tiếp không?"

Có chút đe dọa trong giọng nói nhưng Địch Lam lắc đầu: "Thật sự không ngủ được... Mấy giờ rồi?"

Du Chân lấy điện thoại xem giờ: "Năm giờ."

"Ôi, trời sáng rồi." Địch Lam nói, rồi thay đổi tư thế nằm ngửa: "Chán quá."

"Ra ngoài đi dạo một vòng không?" Du Chân đề nghị.

Địch Lam lập tức ngồi dậy, mặt mừng rỡ: "Thật á?"

Ánh mắt Du Chân bỗng sáng lên, hắn nhanh chóng cuộn chăn lại rồi lấy áo ở cuối giường, nghĩ một lát lại ném sang một bên, lấy từ trong vali ra chiếc áo đôi cho Địch Lam.

Đó là áo mới mua trước khi đi, kiểu giống nhau nhưng màu khác nhau, Du Chân mặc áo trắng, Địch Lam mặc áo đen, có hình trái tim đỏ ở ngực.

Quần short, dép lê, rồi lấy thêm hai chai sữa tươi chưa uống tối qua, hắn bị Địch Lam chế giễu "có cần chuẩn bị đầy đủ vậy không", Du Chân không nói gì, trực tiếp dẫn cậu tới quầy cho thuê xe điện ở sảnh.

Trong suốt hành trình, Địch Lam vẫn nhìn với ánh mắt ngạc nhiên, Du Chân thản nhiên rút ra cuốn ghi chú kế hoạch, rồi hỏi nhân viên: "Bây giờ có thể thuê xe điện không?"

Ký ức về những chiếc xe máy lao vun vút trên núi ở phía sau chùa Sắc Kéo vẫn còn sống động trong tâm trí, Địch Lam nhìn thấy Du Chân từ trong gara chọn chiếc xe điện màu hồng lam, không kìm được cười: "Anh lại muốn chở em đi xe?"

"Đến Đại Lý làm gì có ai không đi xe điện." Du Chân nói, vặn chìa khóa khởi động: "Nhanh lên."

Địch Lam cảm thấy có chút kéo căng khi đặt chân lên yên sau, cậu hít một hơi "xì", cảm giác trong mức chấp nhận được nhưng vẫn không nhịn được mà đấm nhẹ vào lưng Du Chân để trút giận. Du Chân không để ý, cứ yên cho để Địch Lam cào như mèo, hắn vặn tay lái và lao đi.

Khi đến con đường lớn trước khách sạn, bầu trời xanh thẫm phía Đông đã bắt đầu sáng lên một chút.

Sáng sớm lúc năm giờ, đường phố chỉ có vài người qua lại, xe cộ ít hơn, đèn đường vẫn sáng, dưới bầu trời chuyển màu nhẹ, trông như ánh sao mờ.

Địch Lam ôm chặt eo Du Chân, mũ bảo hiểm đẩy mái tóc của cậu xuống gần che khuất mắt, tầm nhìn trở nên đứt quãng, âm thanh bên tai cũng trở nên ù ù. Vì mũ bảo hiểm ngăn cản, cậu không thể dựa vào vai Du Chân, đành ôm chặt lấy hắn một lúc rồi rút tay vào túi áo khoác của Du Chân, nghịch hai đồng xu trong đó.

Lẽ ra cậu phải ngủ đến khi tự nhiên tỉnh dậy nhưng bây giờ lại đang ngồi trên xe điện mà không biết sẽ đi đâu.

Họ quả thật chưa bao giờ theo đúng quy tắc nào.

Địch Lam cười khẽ trong lòng, Du Chân phía trước hơi nghiêng đầu: "Cười gì thế?"

"Anh chuẩn bị gì rồi à?" Cậu hỏi, luôn cảm thấy Du Chân làm gì cũng không có kế hoạch nhưng lại khiến người ta bất ngờ: "Giờ này chẳng lẽ chúng ta sẽ bắt đầu vòng quanh biển?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!