Ngày hôm đó, Giang Phóng ở lại "Holiday" cho đến khi ăn tối xong mới rời đi. Bữa ăn đơn giản mà Du Chân làm có hương vị gia đình và tươi mới. Đáng tiếc là Giang Nháo Nháo không thể ăn được nên suốt buổi cô bé chỉ nằm trên bàn, trợn mắt nhìn mà không phát ra tiếng.
Khi Giang Phóng rời đi, anh ta đẩy xe em bé và khẽ hát một bài, có thể nhận thấy tâm trạng đang rất tốt.
Tối hôm đó, trời mưa rả rích, những giọt mưa bay lất phất. Hoa cẩm tú cầu trong sân bị ướt, ánh đèn lấp lánh chiếu sáng, những bông hoa xanh tím sắp héo trở nên lung linh, trở thành ký ức ẩm ướt cuối cùng của mùa hè.
Chẳng mấy chốc mùa thu đã đến.
Mới đầu tháng tám, cây hương chanh đã mọc ra lớp lá mới, những chiếc lá cuối cùng của năm.
Mùa thu năm nay ở Thành Đô, mưa ít đến lạ, những ngày nắng nhiều, bầu trời trong xanh không một gợn mây, ánh sáng mặt trời quá mạnh và những tòa nhà kính dày đặc khiến cả thành phố như bốc lên sương trắng, giữa không trung bị vặn vẹo, bốc hơi, như một giấc mơ mơ hồ.
Bầu trời quá xanh, đôi khi nhìn trực diện, lại có cảm giác kỳ lạ không thể lý giải. Mỗi ngày sau 8 giờ tối, khi hoàng hôn vẫn còn sáng rõ, mây trôi tản mát, hoa nhãn tây trong vườn "Holiday" đang vào mùa nở rộ, gió chiều thổi qua khiến những cánh hoa nhỏ màu xanh nhạt rơi đầy trên ghế xích đu.
Thời gian ở lại "Holiday" của Địch Lam ngày càng nhiều, gần như vượt qua cả thời gian cậu ở bất kỳ nơi nào khác, nơi đây như trở thành nơi an trú của cậu. Mỗi khi không biết đi đâu, Địch Lam lại tự động xuất hiện ở đây. Du Chân chưa bao giờ nói gì về việc cậu đến mà không báo trước, nếu Du Chân không có mặt thì Địch Lam sẽ giúp Tiểu Vũ làm việc, dù sao chẳng bao lâu sau, Du Chân cũng sẽ quay lại.
Tiểu Vũ so sánh mối quan hệ của họ như sự chuyển mình từ giai đoạn mơ hồ sang mối quan hệ vợ chồng lâu dài, Địch Lam muốn phản bác nhưng không tìm ra lý do. Nếu lời Tiểu Vũ không đúng thì điểm sai sót ở đâu?
Đúng như thường lệ, vào một tối cuối tuần lúc chưa khuya, Địch Lam đưa Đan Tăng về sau khi cậu bé đã làm xong bài tập, rồi quay lại vườn. Nhiệt độ tăng cao, không ai muốn ngồi ở nơi ngoài trời, chỉ có hoa nhãn tây cần được dọn dẹp.
Cậu quét hết hoa nhãn tây sạch sẽ, từng lớp hoa phủ kín trong cái nia. Địch Lam chợt nghĩ: Mật hoa nhãn tây vị gì nhỉ?
Nhưng cậu chỉ nghĩ thế thôi, Địch Lam gần như không biết gì về nấu nướng. Trước đây có ba, bây giờ có Du Chân, món ngon đều không cần cậu phải động tay vào, còn về nấu mì, cháo thì trình độ của cậu cũng chỉ đủ qua loa.
"Hay là hôm nào hỏi Du Chân xem anh ấy có làm được không..." Địch Lam lẩm bẩm: "Không phải nói mật hoa nhãn tây không ngọt lắm sao?"
Gió cũng nóng, thổi qua người Địch Lam, làm đung đưa một chuỗi đèn nhỏ treo dưới chiếc dù che trắng. Cái bóng lay động trong mắt cậu như sóng, Địch Lam thẳng lưng, vỗ hai cái vào cơ lưng căng cứng.
Đột nhiên cậu lại nhớ đến lời Giang Phóng.
"Vẫn là cậu và Du Chân tốt hơn."
Chuyện đã qua mấy ngày rồi nhưng ánh mắt trêu đùa của Giang Phóng vẫn chưa phai mờ.
Không hiểu sao...
Địch Lam cảm thấy mặt hơi nóng lên.
Cậu biết Giang Phóng đang ám chỉ điều gì, có vẻ như đó là một mốc quan trọng mà bất cứ mối quan hệ yêu đương nào cũng phải trải qua.
Nói là chưa từng nghĩ đến thì quá giả dối nhưng nó chỉ thoáng qua đôi chút, như một ý nghĩ vụt qua rồi biến mất, không để lại đủ không gian để suy ngẫm kỹ lưỡng.
Cuối cùng dù không muốn thừa nhận nhưng sự thật là Địch Lam không hiểu.
Sau khi ở bên Du Chân, dường như ngoài việc hôn và ôm nhau ra thì họ không có hành động nào quá mức thân mật, Địch Lam đôi khi tự trách liệu không biết có phải hôm đó từ chối Du Chân tiến thêm một bước khiến những kế hoạch trước đó bị ngừng lại?
Giờ muốn nói lại không có cơ hội thích hợp.
Liệu hôn nhau có thể không kiềm chế như thế không, rồi sau đó phải làm gì nữa, lần sau cậu sẽ chuẩn bị thế nào? Thực ra khi bị Du Chân li. ếm tới li. ếm lui như một con chó con, cậu cảm thấy trong lòng ngứa ngáy nhưng cảm giác đó rốt cuộc là gì?
Du Chân có nghĩ cậu quá vội vàng không?
Du Chân có thích không...?
Những suy nghĩ lung tung khiến tâm trí Địch Lam chợt lơ đãng, ánh đèn tuýp phía trước mắt đột nhiên sáng lên như những ngôi sao vào lúc hoàng hôn, Địch Lam chớp mắt, tưởng mình bị ảo giác nhưng ngay sau đó chúng hoàn toàn tắt hết.
Cùng lúc đó, tất cả các ánh đèn xung quanh dường như cùng tắt trong một khoảnh khắc.
Địch Lam ngẩn người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!