Chương 48: (Vô Đề)

Vào chiều ngày cuối cùng của tháng bảy, Giang Phóng đột nhiên lại đến quán.

Giang Phóng là một khách hiếm của "Holiday". Mặc dù là anh em thân thiết với Du Chân nhiều năm, cũng là chủ cũ của quán nhưng Giang Phóng không bao giờ xuất hiện theo giờ giấc cố định, cứ như thể anh ta không có bất kỳ mối quan hệ gì với quán vậy.

Lý do đơn giản bởi vì anh ta là một người làm việc chăm chỉ nên hàng ngày đã quá bận rộn với công việc hiện tại.

Anh ta đẩy một chiếc xe đẩy trẻ em bước vào quán, nhìn thấy Địch Lam đang đóng khung tranh lên tường, liền gọi: "Tiểu Lam!"

Địch Lam quay đầu lại, chưa kịp gọi "Anh Giang Phóng" thì đã bị dáng vẻ của anh ta làm cho vừa buồn cười vừa ngạc nhiên: "Anh chuyển nhà à? Sao mang nhiều đồ thế?"

Ngoài chiếc xe đẩy đã đầy đủ đồ đạc, Giang Phóng còn mang một chiếc balo lớn, hoàn toàn không giống phong cách của một chuyên gia tài chính bận rộn hàng ngày, áo phông cũ và quần short rộng, cằm phún lún chút râu mới mọc chưa kịp cạo. Nếu không phải trông còn khá ổn, chắc chắn sẽ bị Tiểu Vũ cầm biển "Không tiếp khách ăn mặc lôi thôi" đuổi ra ngoài.

"Anh sao mà tiều tụy thế!" Tiểu Vũ đứng khoanh tay, giận dữ mắng: "Không đi làm thì được tha hồ thả lỏng à?"

Giang Phóng chỉ tay vào chiếc xe đẩy trẻ em, thở dài một cách phóng đại.

Làm cha có những nỗi khổ không thể nói thành lời.

Tiểu Vũ: "... Chậc, xem như anh giỏi."

Sau khi tìm cho Giang Phóng một chỗ ngồi ở bên trong, nơi có điều hòa và tránh được khu vực đông người qua lại, Giang Phóng ngồi xuống và cảm ơn Tiểu Vũ. Tiểu Vũ cố ý đảo mắt, nói lớn: "Ông chủ! Nào, Nháo Nháo đến rồi."

Trong bếp, một đầu tóc màu xanh đậm thò ra: "Nháo Nháo?"

Địch Lam cũng từ phía bên kia bước ra, đầu ngẩng lên tìm kiếm: "Nháo Nháo đâu?"

Cứ như đang xem một đoạn phim hoạt hình ngắn.

Giang Phóng: "Thật là, tôi phục hai người luôn."

Chiều hôm đó, quán vừa mới bớt bận rộn và có chút thời gian để nghỉ ngơi, Du Chân vẫn phải tiếp tục dọn dẹp, còn Địch Lam thì đi ra ngoài trước.

Vốn đã nghe nhiều về "huyền thoại" của Giang Phóng nên Địch Lam rất tò mò về cô con gái nổi danh của anh ta. Nhưng khi gặp cô bé, cậu không khỏi nhẹ giọng, thậm chí sợ nói to sẽ làm cô bé giật mình và òa khóc.

"Nhỏ quá nhỉ..." Địch Lam nhìn cô bé ngồi trong xe đẩy, vẫy tay chào: "Chào, Giang Nháo Nháo?"

Giang Nháo Nháo chẳng thèm để ý đến người chào mình, vẫn tiếp tục ngậm tay mình.

"Tên kỳ lạ nhỉ, trước đây tôi cũng muốn hỏi." Địch Lam ngẩng đầu: "Sao anh lại gọi thế?"

Giang Phóng đau đầu: "Ban đầu 'Nháo Nháo' chỉ là biệt danh thôi, vì lúc mới sinh ở bệnh viện, cứ mỗi đêm con bé đều làm náo loạn đến nỗi cả bác sĩ, y tá và tôi đều suýt điên lên. À, không phải nói ồn ào đâu, lúc đó con bé sức khỏe yếu lắm, phải luôn có người ở bên. Sau này làm giấy khai sinh, không nghĩ ra tên gì khác nên cứ vậy luôn."

Địch Lam có chút khinh bỉ: "Nghe thật cẩu thả."

"Tôi cũng đâu có nghĩ sẽ làm ba sớm như vậy đâu." Giang Phóng trêu: "Tiểu Lam, có lúc thấy cậu và Du Chân như thế này cũng tốt, ít nhất sẽ không có bất ngờ lớn xuất hiện giữa chừng."

Anh ta vừa buông một câu đùa hơi mang tính hơi hạn chế, nghĩ rằng Địch Lam đã trưởng thành rồi, lại ở bên Du Chân lâu như vậy nên chắc hẳn đã có miễn dịch với những câu đùa như vậy.

Địch Lam ban đầu không hiểu, cậu nhìn Giang Phóng trêu đùa mình một hồi lâu, mới chợt nhận ra câu nói của anh ta có chút mờ ám. Trong đầu cậu không kìm được mà nghĩ đến cảm giác mềm mại cái hôm khi mà Du Chân li. ếm môi cậu và không hiểu sao mặt cậu bỗng đỏ lên.

Giang Phóng ngẩn người: "Hả..."

"Cậu mà nói thêm câu nữa thì cút đi!" Giọng Du Chân từ trong bếp vọng ra, giọng đầy tức giận.

Giang Phóng: "Hả?"

Người nào đó từ trong bếp cầm dao cắt bánh mì mở màn rèm: "Đừng có đụng đến tôi!"

Giang Phóng: "..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!