Chương 41: (Vô Đề)

Mùa hè đến rất nhanh, Địch Lam không tham gia kỳ thi cuối kỳ nên đã sớm chuyển về căn nhà ở khu vực thành phố.

Khi Du Chân biết được tình hình hiện tại của cậu, hắn đã giúp Địch Lam rao bán căn nhà cũ ở phía Tây thành phố thông qua môi giới. Nhà nằm trong khu vực trường học, hẳn là không lo về việc cho thuê, rất nhanh đã có một gia đình có con học cấp 2 tìm đến môi giới và muốn thuê trước ba năm. Giá cả cao hơn nhiều so với những gì Địch Lam tưởng tượng, ít nhất là cậu không cần lo lắng về học phí nữa.

Mất cả một ngày để chuyển đồ đạc từ căn nhà cũ và vẫn là Du Chân ở bên cạnh cậu.

Không nói nhiều, mọi quyết định đều do Địch Lam tự quyết định nhưng dù là về nhà cửa hay việc chuyển nhà hay những chuyện khác, Du Chân vẫn luôn ở bên cạnh, trò chuyện với cậu về những lo âu. Mặc dù không có sự hỗ trợ trực tiếp nhưng Địch Lam lại cảm thấy an tâm hơn bao giờ hết.

Sau sinh nhật, có một cảm xúc gì đó khó nói giữa họ nhanh chóng âm thầm nảy sinh, không thể nói ra, cả hai đều biết nhưng không muốn phá vỡ sự ăn ý trong giai đoạn mập mờ này.

Điểm thi cuối kỳ của Đan Tăng tiến bộ rõ rệt, ngay buổi chiều sau khi Ương Kim họp phụ huynh, cô lập tức đến 'Holiday'. Nếu Địch Lam là con gái, có lẽ cô đã ôm lấy và hôn hít suốt, cô vui mừng vô cùng, nói rằng Đan Tăng được thầy cô đặc biệt khen ngợi, môn toán còn đạt điểm cao kỷ lục.

Địch Lam rất tự hào, dù cậu không thích làm thầy giáo nhưng vào những lúc như thế này cậu luôn cảm thấy có cảm giác thành tựu.

Học bù trong kỳ nghỉ hè, phần lớn bữa ăn của cậu đều do Du Chân giải quyết.

Học sinh lớp 10 thường học vào buổi sáng, kết thúc đúng giờ ăn trưa, Địch Lam đều đến nhà của Du Chân, căn nhà nằm ở trên tầng của 'Holiday'. Sau vài ngày, Du Chân không còn hỏi "có đến không" mà trực tiếp nấu sẵn hai phần ăn quen thuộc.

Cậu nghỉ trưa ở nhà Du Chân, đến 'Holiday' để ngồi ngẩn ngơ, cùng bạn bè lang thang trong các cửa hàng nhỏ trên con phố Phương Thảo.

Nếu không phải những đêm khuya vắng lặng khi cậu tự dằn vặt, Địch Lam gần như đã không nghĩ đến nỗi đau của một năm trước. Cậu cảm thấy ba chắc chắn muốn cậu sống vui vẻ hơn, đôi khi Địch Lam có mơ thấy ông và mọi chuyện cũng không còn buồn như cậu tưởng tượng.

Tháng bảy, mùa hè rực rỡ phủ đầy đất trời.

Tại chỗ ngồi gần cửa sổ sát đất của 'Holiday', Địch Lam lơ đãng khuấy món kem dưa lưới trước mặt, thỉnh thoảng liếc trộm Du Chân ở quầy bar với tần suất nửa phút một lần.

Cà phê đang dừng ở bước cuối cùng, chuẩn bị vẽ hình trên mặt.

Du Chân đã luyện tập nhiều ngày để thử kiểu vẽ mới trên cà phê nhưng hắn rõ ràng không có tài năng trong lĩnh vực này như làm bánh ngọt, hắn liên tục thất bại và nét mặt càng lúc càng tối tăm. Vì phần lớn thời gian là người vui vẻ, nét tối tăm của Du Chân nhìn không nặng nề, Địch Lam nhìn hắn cúi xuống, mãi đến một lúc sau, Du Chân mới đứng thẳng người với vẻ nhẹ nhõm.

À, thành công rồi.

Như cậu nghĩ, Du Chân rất nhanh đã cầm khay gỗ đi đến bàn của họ, đặt tách sứ trắng trước mặt Địch Lam, giọng nói cũng rất vui vẻ: "Đây là cà phê latte em gọi."

Nói xong, trong một góc khuất mà đối phương không nhìn thấy, Du Chân khẽ nháy mắt với Địch Lam một cách khoe khoang, cậu xoay tách sứ. Bề mặt cà phê nổi một hình vẽ bọt sữa hình đầu mèo.

Địch Lam nghiêng đầu, vừa bất lực với hành động khoe khoang trẻ con này, vừa không kìm được cười.

"À đúng rồi, Địch Lam." Ở đối diện, Nhạc Triều dùng điện thoại chụp lại hình vẽ con mèo trên cốc cà phê: "Hôm đó trời mưa, sau khi bổ túc bài cho Đan Tăng xong thì ai đến đón cậu ấy vậy?"

Nhạc Triều vừa mới từ Thượng Hải trở về sau kỳ nghỉ hè, khi biết Địch Lam có công việc mới thì rất vui mừng và đã thử đến đó tham quan vài lần. Từ đó 'Holiday' trở thành nhà thứ hai của cậu ta, ngày nào cũng theo Địch Lam tới lui. Cậu ta hồi trước cũng là học sinh xuất sắc, lúc đầu chỉ đứng bên ngoài nhìn Đan Tăng học bài nhưng sau vài ngày đã làm quen với cậu bé, quyết định trở thành gia sư miễn phí.

Sau khi học xong, Đan Tăng thường tự bắt xe buýt về nhà, đúng lúc hai ngày trước có một trận dông, Bạch Mã Ương Kim đã đưa ô cho Địch Lam và Nhạc Triều tình cờ nhìn thấy, cậu ta đã nín lặng rất lâu, cuối cùng giờ mới tìm được cơ hội để hỏi.

"Đó là chị cậu ấy." Địch Lam vừa nói, vừa dùng thìa xúc trái cây ăn: "Sao vậy?"

Mặt Nhạc Triều hơi đỏ, ngại ngùng một lúc rồi mới hạ giọng hỏi: "Chỉ là cậu với gia đình cậu nhóc có vẻ thân quen với nhau, tôi muốn biết chị cậu nhóc hiện giờ... có bạn trai không?"

Địch Lam: ?

Ánh mắt cậu ngay lập tức trở nên sắc bén, Địch Lam cảnh giác hỏi: "Cậu làm gì vậy?"

Nhạc Triều: "Hình như tôi... ấy, thích chị ấy... từ cái nhìn đầu tiên."

Địch Lam: ...

Không ngờ Nhạc Triều lại có thể nảy sinh tình cảm nhanh như vậy, Địch Lam bị bất ngờ, cậu đang uống nước suýt nữa thì bị sặc. Địch Lam ho khan một lúc lâu khiến những người khác trong quán đều chú ý, mãi mới bình tĩnh lại được.

"Đến mức vậy sao!" Nhạc Triều mặt đỏ bừng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!