Đổng Thành giữ lời hứa, có thể vì cậu ta có nhiều mối quan hệ nên không lâu sau đã tạo cho Địch Lam một nhóm nhỏ, giới thiệu đó là một chị khóa trên học năm hai ở trường sau đại học, người hướng dẫn của cô ấy được xem là một trong những giáo sư hàng đầu trong trường.
Từ Kinh Mạo sau khi xã giao vài câu đã thêm Địch Lam vào danh sách bạn bè, rồi khéo léo từ chối.
Ý của cô rất đơn giản, dù điểm số của Địch Lam trong chuyên ngành rất cao nhưng cậu mới chỉ học năm nhất và trong chương trình học chỉ có những môn cơ bản, rõ ràng chưa đủ khả năng để tham gia vào phòng thí nghiệm của họ, hơn nữa kiến thức chuyên ngành chưa đủ, e rằng khó có thể đảm nhận công việc.
Địch Lam hiểu nên khi bị từ chối, cậu thực ra cũng không quá thất vọng, khi Từ Kinh Mạo nói "Hy vọng sẽ có cơ hội sau này", cậu đáp lại lời cảm ơn chị.
Chắc Từ Kinh Mạo cũng hơi ái ngại, cô đã nhận lời Đổng Thành mà lại không giúp được gì nên hỏi Địch Lam: "Em đang tìm việc làm à?"
Địch Lam không thân với cô ấy, nói: "Em đang tự kiếm tiền sinh hoạt phí."
WeChat im lặng một lúc.
Từ Kinh Mạo: "Em có muốn làm gia sư không?"
Cuộc trò chuyện đi theo hướng không ai ngờ tới, Địch Lam còn chưa gặp mặt cô ấy, cậu còn đang suy nghĩ xem nên trả lời thế nào thì Từ Kinh Mạo đã liên tục gửi một loạt tin nhắn: "Tiểu Đổng nói với chị là em đang lo lắng về vấn đề học phí. Chị không rõ tình hình của em lắm nhưng nếu em muốn làm việc hè, chị có một công việc gia sư khá tốt muốn giới thiệu cho em, học sinh lớp 10, cần bổ túc dài hạn môn toán và lý.
Hai năm trước chị dạy môn này, nếu em hứng thú thì nói chị biết nhé?"
Đầu óc Địch Lam "ù" lên, sau đó cậu dở khóc dở cười, không biết nên nói Đổng Thành suy nghĩ quá xa hay là quá quan tâm đến cậu.
Một câu nói vu vơ của cậu mà lại khiến Đổng Thành ghi nhớ trong lòng, còn thay cậu nhờ đàn chị giúp đỡ.
Vừa xấu hổ nhưng chủ yếu là cảm động.
Thấy cậu không trả lời, Từ Kinh Mạo tưởng cậu chưa nắm rõ thông tin chi tiết, lại nói: "Học sinh học trường trực thuộc, sống trong nội thành. Chị là người ngoại tỉnh, hè phải về nhà nên không tiện dạy nữa, trước đó chị đã hứa với phụ huynh sẽ tìm một gia sư đáng tin cậy cho em ấy. Ý của phụ huynh là dạy 3-4 buổi một tuần, mỗi buổi hai tiếng, trả 500 tệ."
Cô dừng lại một chút rồi lộ vẻ áy náy: "Nhưng em vẫn là sinh viên năm nhất, có lẽ không được nhiều như vậy. Nhưng em vừa thi đại học xong, cũng có lợi thế riêng... Chị sẽ cố gắng thương lượng giá cao hơn cho em, em thấy thế nào?"
Vốn dĩ Địch Lam không muốn làm gia sư nữa nhưng nhìn thấy mức giá này, cậu lại động lòng một cách khó hiểu.
Biết sao được, họ trả nhiều tiền quá mà!
"Vâng ạ." Địch Lam nói: "Cảm ơn chị đã giúp em."
"Tái ông thất mã, yên tri bất phúc", mất công việc bán thời gian ở phòng thí nghiệm là điều đã lường trước, nhưng lại đột nhiên có một cơ hội khác, Địch Lam chưa bao giờ nghĩ rằng một đàn chị xa lạ lại giúp đỡ cậu như vậy.
Từ Kinh Mạo làm việc rất hiệu quả, chiều hôm đó đã phản hồi lại từ phía phụ huynh.
Phụ huynh của học sinh đều là doanh nhân, có công ty riêng, thường ngày quá bận rộn cộng với việc con cái học lệch quá nhiều nên rất coi trọng việc học. Họ yêu cầu phỏng vấn trước, nếu thuận lợi thì sau khi Từ Kinh Mạo kết thúc giờ dạy thì Địch Lam có thể bắt đầu.
Tính cách của cậu hơi trầm lặng nhưng vào lúc này lại không hề sợ sệt, không do dự nhiều, liền đồng ý.
Thời gian hẹn là vào thứ sáu.
Địa chỉ nằm trong một khu biệt thự gần đường Phương Thảo, rất dễ tìm, cậu từng đi ngang qua cùng Du Chân. Địch Lam đến trước gần 20 phút, đã thấy Từ Kinh Mạo ở đó.
Khác với hình dung về một đàn chị dịu dàng hoặc cởi mở, cũng khác xa ấn tượng ban đầu về sự chu đáo và tỉ mỉ trong cuộc trò chuyện trên WeChat, Từ Kinh Mạo ăn mặc trung tính, trang điểm mắt khói đậm, tóc ngắn ngang vai, có vài sợi tóc màu xám nhạt được nhuộm highlight bên trong, đôi hoa tai to bản và hình xăm trên cánh tay khiến cô trông rất khó gần.
Từ Kinh Mạo tựa vào cửa chơi điện thoại, mặt lạnh tanh, giống như một "ác nữ" khó gần trong phim Hàn Quốc.
Ban đầu Địch Lam không dám nhận ra, thử gọi một tiếng "chị". Cô ngẩng đầu lên ngơ ngác một lúc, sau khi xác định được mục tiêu thì nở một nụ cười rất dễ thương: "Em là Địch Lam à?"
Sự khác biệt quá lớn.
Địch Lam: "... Vâng."
Từ Kinh Mạo cao ráo, bước đi dài, giống như một chị đại, vỗ nhẹ lên lưng của Địch Lam: "Đi thôi, nhanh chóng làm xong!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!